Chương 321: Em không dựa vào anh còn muốn dựa vào ai
Lâu rồi Lâm Hương Giang chưa đi thăm mẹ, hôm nay có thời gian, cô đặc biệt mua hoa và ít đồ ăn đem qua.
“Nào, cún con, những thứ này đều cho mày ăn hết đấy” Lâm Hương Giang chia một ít đồ ăn từ trong túi ra đưa cho chú chó ăn.
Chú chó đã nhận ra cô rồi, cô vừa đến là liền vẫy đuôi với cô. Bây giờ cô cho nó đồ ăn, nó càng vui mừng hơn, lè lưới ra liếm liếm tay của cô.
Lâm Hương Giang chịu không nổi cảm giác sến súa này, cô xoa xoa đầu chú chó: “Ngoan ngoãn ở đây ăn nha”
Cho chó ăn xong, cô ôm bó hoa vào trong nhà, thấy mẹ cô đang làm thí nghiệm.
“Mẹ, mẹ làm thí nghiệm mệt rồi phải không? Con có đem đồ ăn ngon đến cho mẹ nè, còn có bó hoa tươi nhất trong tiệm nữa, mẹ xem nè.”
“Đây là hoa hồng!”
“Vâng, hoa hồng đỏ tươi nhất”
“Mẹ thích hoa hồng, bố con cũng thích, ông ấy nói dùng hoa hồng làm nước hoa, mùi hương sẽ làm cho người phụ nữ càng hấp dẫn.
Một lần nữa Lâm Hương Giang nghe chuyện của bố từ miệng mẹ, trong lòng cô lại dấy lên thắc mắc.
Từ lúc đầu mẹ nói bỏ rơi cô, thế sao bà ấy biết là bố nuôi đã nhận nuôi cô?
Hay là nói, bà ấy không hề bỏ rơi mà là trực tiếp giao cô cho bố nuôi?
“Mẹ, người mẹ nói là bố Nam Cung Kỳ sao?” Cô thăm dò hỏi.
Bùi Lăng Sen đang ngửi mùi hoa hồng trong vòng tay, bỗng dưng nghe thấy cái tên Nam Cung Kỳ này, nụ cười trên mặt bà lập tức biến mất: “Cái gì mà bố Nam Cung Kỳ?
Ông ta không phải bố con, ông ta là kẻ hèn hạ, bỉ ổi!”
Ánh mắt Lâm Hương Giang chùng xuống, không biết có phải mẹ vì mảng bố nên mới nói ông ấy không phải là bố của cô không.
Không lẽ bố ruột của cô là Giản Hồng Viên, không phải Nam Cung Kỳ?
Cô hoàn toàn không phải là cô chủ là họ Nam Cung?
Là người nhà Nam Cung nhầm rồi….Không, không phải nhầm, mà là họ không hề biết cô là đứa con mà mẹ cô sinh với người đàn ông khác ở bên ngoài.
“Mẹ, mẹ nói cho con biết, lời mẹ nói lúc nãy có phải sự thật không? Bố ruột của con là Giản Hồng Chính Viễn?”
“Đương nhiên rồi, bố con chính là Hồng Chính Viễn, con là con gái cưng của mẹ với ông ấy….” Bùi Lăng Sen cười híp mắt, giơ tay ôm mặt cô, bà ấy rất thích đứa con gái này.
Dáng vẻ của bà ấy, làm cho Lâm Hương Giang không có cách nào phân biệt đâu là thật đâu là giả.
Nhưng người cũng chỉ có lúc tinh thần không tỉnh táo mới nói ra những bí mất kinh động, nếu như đầu óc tinh thần của mẹ cô bình thường, thì bà ấy tuyệt đối sẽ không nói ra lời đó.
Mạch suy nghĩ của Lâm Hương Giang có chút rối loạn, rốt cuộc ai mới là bố của cô?
Lúc đầu nhà Nam Cung có giám định quan hệ bố con cho cô, kết quả giám định cho thấy cô có quan h ới Nam Cung, nhưng mà cô không biết ông cụ Nam Cung đã lấy cô giám định với ai.
Nếu như giám định với mẹ, cô là con gái / chuyện này không có gì để nghi ngờ, với Nguyễn Cao Cường cũng là quan hệ anh em….
Chỉ có làm giám định với Nam Cung Kỳ mới có thể biết được họ có phải quan hệ bố con không, nhưng ông ta đã qua đời lâu rồi, không có cách nào làm giám định được.
Với suy đoán như vậy, ông cụ Nam Cung chắc chắn là làm giám định cho cô với mẹ cô.
Lâm Hương Giang không biết mình sao lại rời khỏi vườn trúc rồi quay về phòng thí nghiệm, lúc rời đi cô dặn dò mẹ mình không được nói những lời như vậy nữa, cũng không biết mẹ cô có nhớ được không.
Đột nhiên cô trở nên lo lảng, nếu như bố ruột cô không phải là Nam Cung Kỳ, chuyện này mà để ông cụ Nam Cung biết được, ông ấy sẽ làm khó mẹ cô không?
Dẫu sao đây cũng xem như mẹ cô đã cắm sừng Nam Cung Kỳ!
Hà Tuấn Khoa đến phòng thí nghiệm thì thấy cô bồn chồn, lòng đầy tâm sự, cũng không làm thí nghiệm, không biết cô đang nghĩ gì.
“Sao sắc mặt khó coi thế?” Hà Tuấn Khoa đi đến trước mặt cô, nâng cằm cô lên, quan sát khuôn mặt cô.
Cô lấy lại tinh thần, nhìn anh rồi nắm tay anh lại: “Tuấn Khoa, tôi…..
Cô muốn nói gì nhưng lại ngừng, anh cảm giác được tay cô hơi run, còn có chút lạnh.
Hà Tuấn Khoa nắm gọn tay cô trong lòng bàn tay anh, chuyển độ ấm cho cô, anh khế chau mày, nói: “Sao tay lại lạnh như vậy? Em đang nghĩ gì?”
Chuyện này cô thật sự rất khó để mở lời, cũng không biết nên mở lời thế nào.
Nhưng bây giờ chỉ có anh có thể để cô dốc bầu tâm sự, cô hít sâu một hơi rồi nói: “Tôi…..tôi có thể không phải là con của nhà Nam Cung, bố ruột của tôi chính là bố nuôi.”
Hà Tuấn Khoa nghe thấy lời này, trên mặt không có chút gợn sóng nào: “Hả? Ai nói cho em biết những điều này?”
“Mẹ tôi, nhưng tôi không biết những lời bà ấy nói có thật hay không.”
“Trong lòng em nghĩ thế nào? Em muốn ai là bố của em?” anh nhìn vào mắt cô chằm chằm và hỏi.
Lâm Hương Giang trầm tĩnh lại, cô nghiêm túc nghĩ một hồi rồi nói: “Đương nhiên là bố nu Từ khi cô có kí ức thì chưa từng gặp qua Nam Cung Kỳ, còn bố nuôi thì một tay nuôi cô lớn lên, tình cảm bố con giữa hai người họ không phải một hai câu là nói hết được.
“Thế thì em nên vui mừng, nếu như ông ấy đúng là bố em”
“Đúng, vốn dĩ em nên vui mừng, nhưng em lo cho mẹ em.. Không cần cô nói nhiều, Hà Tuấn Khoa cũng biết cô lo lắng điều gì.
Hắn vươn tay ra ôm cô vào lòng: “Thế đừng đi truy cứu chuyện này nữa, xem như không biết gì cả, em chính là con gái Nguyễn Cao Ánh của nhà Nam Cung.”
Khuôn mặt của Lâm Hương Giang dựa vào bờ ngực rộng lớn của anh, làm như anh nói thật sự được sao?
Cô sợ chuyện này sớm muộn cũng bị lộ.
“Không cần sợ, em còn có anh, cho dù em là Lâm Hương Giang hay là Nguyễn Cao Ánh, không có ái có thể làm khó em, mẹ em chính là mẹ vợ anh, người nhà Nam Cung muốn động vào bà ấy thì cũng phải hỏi thử anh có đồng ý không” anh rất hiểu rõ tâm tư của cô, Lâm Hương Giang ngẩng đầu nhìn khuôn mặt điềm đạm của người đàn ông, trong lòng đúng là an tâm hơn chút: “Nói như vậy, em không thể không dựa vào anh rồi?”
Thật ra bây giờ cô vẫn chưa thế chắc chắn lời nói của mẹ cô, cô không cần phải căng thẳng như thế, hơn nữa bây giờ muốn làm giám định cũng không phải dễ như vậy.
“Em không dựa vào anh còn muốn dựa vào ai?” Người đàn ông nhếch mày, câu này kiêu ngạo đấy.
Điện thoại cô để trên bàn đột nhiên vang lên, cô thu lại tâm tư, cầm điện thoại lên, bắt máy: “Alo? Hoa Xuân?”
“Chị Ánh, không hay rồi, xảy ra chuyện rồi” Giọng nói gấp gáp của Hoa Xuân truyền đến.
Mi mắt Lâm Hương Giai “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì rì giật một cái: Cô từ từ nói”