Chương 295: Anh ta có nỗi khổ riêng
Vì phòng thí nghiệm cháy nên Lâm Hương Giang bây giờ không thể nào làm thí nghiệm Nguyễn Cao Cường đã phái người điều tra nguyên nhân vụ cháy, là do chất lỏng thí nghiệm bị rò rỉ.
Đêm hôm đó Lâm Hương Giang ngủ say nên căn bản không biết ngọn lửa bắt đầu như thế nào.
Các thí nghiệm chỉ có thể tạm thời gác lại, việc xây dựng lại phòng thí nghiệm cũng không thể diễn ra nhanh chóng.
Sân bay.
“Thầy, thật là xấu hổ, thầy đến đây làm khách nhưng em lại không có thời gian đưa thây đi chơi” Lâm Hương Giang đưa tiễn Phạm Tây Luân.
Lại đến thời điểm bắt đầu mùa khai giảng mới, Phạm Tây Luân phải quay lại trường học, không thể tiếp tục ở lại với cô quá lâu.
“Cao Ánh, em thật sự không nghĩ về tôi sao? Nếu em đồng ý thì tôi sẽ đưa em đến nước Pháp, chúng ta có thể định cư ở đó.
Nếu em muốn làm thí nghiệm thì có thể đến phòng thí nghiệm của tôi, muốn làm nước hoa của riêng em thì tôi cũng ủng hộ.”
Anh ta cảm thấy trên đời này chỉ có anh và cô mới có tiếng nói chung, bọn họ nên ở bên nhau.
Lâm Hương Giang khẽ mỉm cười: “Cảm ơn, anh vừa là thầy vừa là bạn bè của em, xin lỗi, em không thể nào chấp nhận cùng anh có một mối quan hệ khác.”
Phạm Tây Luân là một người có tính cách cao ngạo, có thể mở miệng nói cho cô thành ý của mình thì đã là cực hạn rồi, khi bị từ chối thì cũng không cố chấp nữa.
Anh ta nhún nhún vai nói: “Vậy thì chúng ta sẽ làm bạn, nếu như em đổi ý thì có thế đến tìm tôi bất cứ lúc nào.”
Giờ lên máy bay của anh ta đã đến nên không thể nói chuyện với cô thêm được nữa Lâm Hương Giang nhìn anh ta rời đi, vẫy tay tạm biệt anh ta.
Rời khỏi sân bay, Hương Giang đột nhiên nghĩ đến con gái của Đào Hương Vi lần trước bị bệnh đã đưa đi bệnh viện, cô chưa kịp đi thăm đứa nhỏ thì nghe nói nó đã xuất viện.
Tranh thủ bây giờ có chút rảnh rồi, cô trực tiếp lái xe tới chỗ ở của Đào Hương Vi.
Đào Hương Vi thuê một căn hộ trong một tiểu khu cũ, Lâm Hương Giang tìm được nơi này là từ địa chỉ gia đình mà cô ta đã đăng ký.
Tòa nhà cũ thấp còn không có ánh sáng, khi đi lên cầu thang một con chuột bất ngờ nhảy qua khiến cô sợ hãi tới mức suýt chút nữa là té ngã.
Không ngờ Đào Hương Vi lại đưa con gái đến sống ở một nơi như vậy.
Thật vất vả mới tìm được nhà của Đào Hương Vi, cô gõ cửa.
Chỉ chốc lát sau, Đào Hương Vi đã tới mở cửa: “Ai vậy?”
Nhìn thấy đó là Lâm Hương Giang, cô ta kinh ngạc: “Cô Nguyễn Cao, sao cô lại tới đây?”
“Tôi đến thăm Mai Nhi, bệnh tình của con bé đã tốt hơn chưa?” Lâm Hương Giang hỏi.
Đào Hương Vi hồi phục lại tinh thần, vội vàng nói: “À, đã tốt hơn rất nhiều, cô mau vào đi” Cô ta mời Lâm Hương Giang vào nhà.
Không ngờ rẵng đó chỉ là một căn phòng nhỏ đơn lẻ, hai mẹ con ngủ cùng một chỗ.
Nhưng mà căn phòng không hề bừa bộn, rất ngăn nắp và cũng ấm áp.
“Mai Nhi, dì Ánh tới thăm con nè” Đào Hương Vi kéo con gái đến bên cạnh “Dì Ánh, cảm ơn dì lần trước đã đưa con đến bệnh viện” Giọng nói của Mai Nhi nhẹ nhàng và ngọt ngào.
Lâm Hương Giang tru mến sờ sờ cô bé: “Không cần khách sáo với dì, dì và mẹ của con là bạn bè”
“Vậy dì cũng làm bạn với con có được hay không?” Mai Nhi chớp chớp đôi mắt đen như quả nho nhìn cô.
Sự mong đợi hiện rõ lên trong đôi mắt của đứa trẻ, Lâm Hương Giang làm sao có thể làm cho cô bé thất vọng?
“Tất nhiên là được, từ nay về sau, chúng ta chính là bạn tốt”
“Thật vậy sao? Dì Ánh thật sự đồng ý làm bạn với con sao? Trong mắt Mai Nhi tràn ngập ánh sáng.
Lâm Hương Giang có chút buồn cười nói: “Đương nhiên là thật, dì không có lý do gì để lừa con”
Sau khi cô dứt lời thì Mai Nhi đã vô cùng vui vẻ mà báo cáo với mẹ mình: “Mẹ, mẹ có nghe thấy không? Con cũng có bạn! Con có bạn!”
Mai Nhì rất vui mừng và phấn khích, nằm lấy tay của mẹ như sắp nhảy dựng lên.
“Mẹ nghe thấy, chúc mừng con đã có bạn” Thấy con gái vui vẻ như vậy, cô cũng cười theo.
Nhưng mà Lâm Hương Giang khó hiểu nhìn hai mẹ con, nhận một người bạn mà lại vui vẻ như vậy sao?
Đào Hương Vi nhìn thấy sự nghỉ hoặc của cô thì liền giải thích: “Mai Nhi từ nhỏ đã không có cha, những đứa trẻ khác cũng không muốn chơi với nó, không muốn làm bạn với nó.”
Lâm Hương Giang nghe vậy thì liền gật đầu, hóa ra là như thế… Không khỏi nhớ tới khi Lâm Thanh Dương còn nhỏ cũng bởi vì không có cha nên bị bạn bè cười nhạo.
Tệ hơn nữa, con trai còn bị mắng là đồ con hoang, không có cha!
Hiện giờ cậu bé thật vất vả mới có được cha, nhưng thân là một người mẹ, cô lại bỏ rơi cậu bé.
Nghĩ đến điều này, cô thật sự cảm thấy rất có lỗi với con trai của mình.
Ánh mắt cô nhìn Mai Nhi có chút đau lòng.
“Quảng cáo đại diện đã được tung ra, chắc cô đã xem qua rồi?” Lâm Hương Giang đã đổi đề tài.
Đào Hương Vi nhẹ gật đầu: “Hy vọng màn trình diễn của tôi không làm cho cô thất vọng”
“Quảng cáo quay rất thành công, doanh số bán nước hoa cũng càng ngày càng tăng, điều này chứng tỏ biểu hiện của cô rất tốt, rất có năng lực giúp tiêu thụ hàng hóa. Bây giờ có rất nhiều nhà kinh doanh tìm tôi để hỏi thông tin liên lạc của cô, một số còn muốn mời cô tham gia chương trình phát sóng trực tiếp”
Đào Hương Vi không thể tin được lời nói của cô: “Cô đừng chọc tôi, tôi không làm được phát sóng trực tiếp.”
“Tôi nói thật, tôi lừa cô thì có gì tốt đâu”
Lâm Hương Giang dừng một chút, lại hỏi: “Vậy cô có bao giờ nghĩ đến việc đóng phim truyền hình chưa?”
Đào Hương Ví và cô bốn mắt nhìn nhau, do dự một chút: “Tôi…”
*Dì Ánh, mẹ của con rất thích đóng kịch, kỹ thuật diễn suất của mẹ thực sự rất tốt”
Đào Hương Vi còn chưa trả lời thì con gái đã vì cô ta mà lên tiếng trước.
Lâm Hương Giang cười cười: “Nếu như cô thích thì cứ nói, tôi có thể giới thiệu để cho cô đi đóng phim”
“Chuyện này không thích hợp, không . Đào Hương Vi không muốn làm phiền “Có gì mà không thích hợp, vậy cô nói cho tôi biết cô có thích đóng phim hay không?” Lâm Hương Giang ngắt lời của cô ta.
“Tôi..” Đào Hương Vi không thể nào nói dối, cô ta rất thích Không cần cô ta nói thì Lâm Hương Giang cũng đã nhìn ra: “Vậy thì cứ quyết định như vậy đi, tôi sẽ giới thiệu đạo diễn cho cô, để cô đi đóng phim”
“Cô Nguyễn Cao, cảm ơn cô” Chuyện đến lúc này, cô ta cũng không biết nên nói cái gì cho tốt.
“Cô cứ gọi tôi là Cao Ánh, không cần gọi là cô Nguyễn Cao.” Cô không quen.
“Được, Cao Ánh” Đào Hương Vi thoải mái mà kêu lên.
Lâm Hương Giang ngồi được một chút thì phải rời đi, Đào Hương Vi đưa cô xuống lầu.
Ở cổng tiểu khu, Lâm Hương Giang đứng bên cạnh xe, ánh mắt trở nên nghiêm túc và sắc bén, nhìn thẳng Đào Hương Vi: “Cha của Mai Nhi là Nguyễn Cao cường đúng không.”
Trong lòng Đào Hương Vi Đào Hương Vi lộp bộp nhảy dựng, đáy mắt hiện lên một tia hoảng loạn, vội vàng phủ nhận: “Đương nhiên không phải *Tôi đã điều tra rồi, cô không cần phủ nhận.” Lâm Hương Giang n‹ Đào Hương Vi đột nhiên mím môi, đôi mắt rủ xuống nhìn chân của mình, không biết nên phủ nhận như thế nào.
Một lúc sau, cô ta mới nói: “Đối với ta mà nói, cha của Mai Nhi đã chết từ lâu rồi.
Lâm Hương Giang thầm thở dài, hoàn cảnh của đào Hương Vi rất giống với cô trước đây, nhưng lại là không giống nhau.
“Anh trai tôi… Thực ra là có nỗi khổ riêng, hy vọng cô và Mai Nhi không hận anh ấy” Cô muốn nói giúp cho Nguyễn Cao Cường.
Nhưng mà Đào Hương Vì cũng không thể chấp nhận, càng không muốn tha thứ.
“Nếu có nổi khổ riêng thì sao lại không nói? Cô không cần nói giúp cho anh ấy”
Nghĩ đến anh ta nhẫn tâm nói lời chia tay, còn nói một lời vô cùng tàn nhãn, nói nếu như cô ta có con thì lập tức phá bỏ, cả đời này cô ta cũng sẽ không tha thứ cho anh!
Lâm Hương Giang hé môi, muốn nói thay cho Nguyễn Cao Cường, nhưng cô chợt nghĩ đến hậu quả sau khi mình nói chuyện thẳng thẳng với Hà Tuấn Khoa, không ai có thể chấp nhận những người như bọn họ!
Cô đột ngột khép miệng lại, nhưng trái tim không khống chế được mà co rút đau đớn.