Chương 29 Chúng ta kết hôn đi
Cô nhất thời không hiểu hẳn nói như vậy là có ý gì, nhưng cũng không suy nghĩ sâu xa hơn, nhìn lại mình cả người nhếch nhác, chính mình cũng nhịn không được cười lên: “Vậy thì tôi đi tâm đây, anh ngồi chơi trước nhé”
Cô nói xong lại nhìn về phía con trai “Thanh Dương, con chơi với chú một chút nhé.”
“Không thành vấn đề” Lâm Thanh Dương lập tức bưng bàn cờ tướng lần trước còn chưa đánh xong ra: “Chú, mình đánh tiếp ván cờ lần trước nha?”
*Được? Hà Tuấn Khoa rất vui vẻ chiều ý nhóc con.
Lâm Hương Giang liếc nhìn hai người, trong lòng lại cảm thấy hoảng hốt, họ thật sự rất giống cha con.
Lòng cô chợt chùng xuống, không dám suy nghĩ nhiều nữa, dứt khoát xoay người vào phòng tắm.
Sau khi Lâm Hương Giangtăm xong đi ra, vừa vặn nghe thấy tiếng reo to hưng phấn của nhóc con: “Chiếu tướng! Cháu thắng, lần này cháu thắng rồi!”
Côbước ra phòng khách, thấy con trai đắc ý vênh váo huơ tay múa chân, còn Hà Tuấn Khoanhếch môi cười nhẹ, không hề có vẻ sa sút tinh thần vì thua, ngược lại càng có phong độ đại tướng.
Nhóc connhìn thấy cô, lập tức laođến báo tin mừng: “Mẹ, lần này con thắng chú rồi!”
“Thật à? Con trai mẹ mạnh vậy sao?”
Nhóc convểnh mũikiêu ngạo: “Con đã nói mà, con chắc chản sẽ thẳng!”
*Thẳng cũng không nên kiêu ngạo” Lâm Hương Gianggõ gõ đầu thăng bé, thật sự cô hơi lo lắng Hà Tuấn Khoasẽ phật lòng.
Cô liếc trộm hản, thần sắc hẳn vẫn như thường ngày, không có gì có vẻ là đang phật ý.
Cũng đúng, hẳn cũng đâu có hẹp hòi đến nỗi so đo với một đứa trẻ?
“Hai chú cháu cứ chơi tiếp đi, tôi vào trong sấy tóc một chút” Cônói với Hà Tuấn Khoamột câu, sau đó bước vào phòng Lâm Hương Giang ngồi trước bàn trang điểm, mở máy sấy tóc sấy khô mái tóc dài, thế nhưng sau lưng đột nhiên xuất hiện một bóng người, cô còn chưa kịp phản ứng, máy sấy tóc trong tay đã bị người ta lấy mất.
Cô kinh ngạc nhìn vào gương trang điểm, phản chiếu bên trong là người đàn ông có thân hình cao lớn, trong tay hắn cầm máy sấy tóc, đang giúp côsấy tóc.
Cô càng cảm thấy ngượng ngùng, vội đưa tay định lấy máy sấy tóc lại: ‘Tự tôi có thể…
“Không được nhúc nhích Người đàn ông chẳng qua là trầm giọng nói một câu, thế mà lại có khí thế không cho người khác từ chối Lâm Hương Giang ngồi yên, nhưng trong lòng thấp thỏm, không dám lộn xộn, mặc hắn giúp cô sấy khô tóc.
Những ngón tay thon gầy xuyên qua mái tóc của cô, thỉnh thoảng chạm vào da đầucô, làm cho cô cảm thấy cảm thấy kinh hãi và không thật, đường đường tổng giám đốc tập đoàn, đôi tay của hắn lẽ ra chỉ dùng để ký những hợp đồng tiền tỷ, sao lại phí phạm công năng giúp cô sấy tóc ở đây?
“Được rồi.”
Trong lúc cô còn đang thất thần, tóc cô đã được hắn sấy khô.
“À… Ừ… Cám ơn” Bây giờ cô đối với hẳn càng tỏ ra khách sáo.
Hà Tuấn Khoa cau mày, lãnh đạm nói nói một câu: “Không cần cám ơn”
Hắn nói tiếp: “Bây giờ tôi phải trở về công ty rồi, cô tiễn tôi một đoạn được chứ?”
Bây giờ mà hắn có bất cứ yêu cầu gì, cô cũng không thể từ chối, cô lập tức nói: “Vâng”
Lâm Hương Giangbảo con trai ngoan ngoãn ở nhà chơi, cô tiễn Hà Tuấn Khoa xuống lâu.
Xe đã đậu sẵn chờ hắn, cô đưa hắn đến cạnh xe, nhìn hắn lên xe.
Đàn ông nhìn cô còn đứng bên ngoài xe, đột nhiên nói: “Lên xe đi”
*Ơ… vâng?” Lâm Hương Giang không hiểu, cô hôm nay không cần phải đến công ty.
“Có một số việc tôi muốn nói với cô” Hắn dùng ánh mắt sâu thẩm nhìn thẳng vào cô.
Lâm Hương Giang khó hiểu, cảm thấyvẻ mặt hắn có gì đó nghiêm trọng?
Cô ôm lòng nghi ngờ ngồi lên xe, cửa xe ngay sau đó bị sập lại, cô phát hiện trong xe chỉ có hai người họ, tài xế và Hoài Vũ cũng đứng ở bên ngoài Cô có chút căng thẳng: “Tổng giám đốc?”
Người đàn ông cầm một tập văn kiện đưa đến trước mặt cô: “Cô ký vào đây”
€ô cúi đầu nhìn, trên văn kiện ghi bốn chữ 1o: Thỏa thuận hôn nhân!
Lâm Hương Giang không ngớt kinh ngạc nhìn sang người đàn ông anh tuấn, tại sao hẳn lại đưa cho cô thỏa thuận hôn nhân này?
*Tổng giám đốc, tôi không hiểu ý của ngà Thật lâu sau, cô mới miễn cưỡng mở miệng.
Người đàn ông vẫn giữ dáng vẻ cao thâm khó lường: “Trong thỏa thuận viết rất rõ ràng, bây giờ tôi cần một người vợ, còn con trai cô cần một người cha”
Lâm Hương Giang vừa rồi chỉ liếc nhìn thỏa thuận kia,cũng hiểu ý hắn muốn họ kết hôn nhưng không tổ chức đám cưới, cô trở thành người vợ trên danh nghĩa của hẳn.
Nhưng cô vẫn không hiểu, tại sao hẳn lại chọn cô?
*Tổng giám đốc, con trai tôi đúng là cần một người cha, nhưng không nhất thiết là anh”
“Phải là tôi” Hẳn tiếp lời cô, lời lẽ hết sức bá đạo.
Lâm Hương Giang kỳ quái nhìn hắn, nghênh đón đôi mắt đen sâu thẳm của hắn, chỉ nghe hän nhấn mạnh từng chữ: “Năm năm trước, ở khách sạn Tây Phong”
Lời này của hẳn vừa nói ra, trái tim Lâm Hương Giang như có ai bóp mạnh, cô nhìn chằm chằm vào hẳnkhông chớp mắt, thẳng thốt kêu lên: “Anh..”
“Tôi chính là người đàn ông đêm hôm đó cùng cô qua đêmở khách sạn” Hắn nói ra câu trả lời mà cô vẫn luôn tìm kiếmtrong trạng thái hoàn toàntỉnh táo.
Lâm Hương Giang hoàn toàn kinh hãi đến đơ người, bình tĩnh nhìn người đàn ông trước.
mắt, trong mắt là khiếp sợ cũng là không dám tin tưởng.
Một hồi lâu lâu, cô mới chậm chạp lấy lại tỉnh thần: “Không… Không thế nào, không phải anh, làm sao có thể…” Cô läc đầu, hoàn toàn không tin lời hẳn nói.
Đêm đó là Phan Thanh Ybày mưuhãm hại cô, huống chỉ người đàn ông trong những bứcảnh giường chiếu kia căn bản không phải hẳn!
Hảnđưa tay ra, trong lòng bàn tay là một chiếchoa tai, vừa nhìn thấy chiếc hoa tai, con ngươi Lâm Hương Giang bỗng nhiên co giật, theo bản năng cầm chiếc hoa tai lên cẩn thận quan sát.
Đây là chiếchoa tai mà cô bị mất sau đêm hôm đót Hoa taivốn là Hà Tùng Nhânđặt làm riêng cho cô, trong đó còn khắc những mẫu tự đầu họ tên cô.
Lúc này, cô thấy trên chiếc hoa taiđúng là có khắc chìm mấy chữ LHG, cho nên đây chính là chiếc hoa taithất lạc của cô.
“Chiếchoa tai này sao lại ở chỗ anh?” Lồng ngực cô không ngớt phập phồng, có thể thấy lúc này cô đang rất kích động.
Ngược lại với cô, Hà Tuấn Khoavãnvô cùng trấn định, có điềuđôi mắt đenđang nhìn cô chăm chú lại tỏa ra khí thếvô cùng khiếp người: “Tôi nhặt được ở trên giườngkhách sạn”
Lâm Hương Giang trong nháy mắt quên sạch mọi ngôn ngữ, cứ thế run rẩy sợ hãi nhìn hẳn, đầu óc thậm chí có lúc hoàn toàn trống rỗng.
Côcảm thấy hoang mang, nhưng nhiều hơn chính là khó tin, đêm đó người đàn ông xảy ravớicô quan hệ lại là hắn?
Cô không hiểu trong cục diện rối rằm này rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, khi đó cô căn bản không quen biết hẳn, tại sao là hắn?
Chẳng lẽ Phan Thanh Y cũng bày mưu hẳn?
Không, theo lý mà nói Phan Thanh Y còn không có lá gan lớn chừng đó.
Như vậy người đàn ông trong bức ảnh giường chiếu kia là ai?
Cô hoàn toàn rối loạn.
Hà Tuấn Khoa nhìn sắc mặt cô biến đổi đủ loại biểu cảm, còn có dáng vẻ khó lòngchấp nhận sự thật, ánh mắt hắn trầm xuống, con ngươi nheo lại tỏ vẻ nguy hiểm: “Sao thế? Biết người đàn ông đêm đó là tôi làm cô rất thất Vọng sao?”
Lâm Hương Giang lúc này chẳng còn lòng dạ nào mà suy nghĩ, tất nhiên cũng không chú ý đến ngữ khí thay đổicủa người đàn ông, không cảm giác được nguy hiếm đang ở ngay bên cạnh.
Cô rũ mắt xuống, dáng vẻ thất hồn lạc phách, tự lấm bẩm cho mình nghe: “Sao lại là anh..” Nói như vậy hắn chính là ba của Thanh Dương à?
Dáng vẻ này của cô khiến trong lòng hẳn cảm thấy không vui, giọng cũng trở nên lạnh lùng: “Bất kể cô có chấp nhận hay không, năm năm trước người đàn ông ngủ với cô chính là tôi, và tôi cũng chính là ba ruột của con trai cô, vì đứa trẻ, cũng vì tốt cho cả tôi và cô, thỏa thuận hôn nhân tốt nhất là cô nên ký”
Nghe giọng điệu này của hän,tức là không có thương lượng gì hết?
Lâm Hương Giang đưa mắt nhìn thỏa thuận hôn nhântrong tay, cô còn chưa kịp hệ thống lại sự việc, bây giờ lại đối mặt vớithỏa thuận này, dĩ nhiên cô không muốn trở thành ồ đồ đặt bút ký tên, cùng hắn trở thành vợ chồng, cho dù chỉ con ngốc bị người ta dắt mũi, là trên danh nghĩa.
Cô mím mím môi: “Tổng giám đốc, cứ cho rằng anh là ba của Thanh Dương đi, thì chúng †a cũng không nhất thiết phải kết hôn với nhau, có đúng không?”
“Chẳng lẽ cô muốn chuyện tương tự như hôm nay xảy ra một lần nữa?” Hà Tuấn Khoalanh nhạt liếc nhìn cô.
Cả người Lâm Hương Giang run lên, chuyện hôm nay… Ý hẳn làLiễu Thu CúcbắtThanh Dương đi làm xét nghiệm ADN?
Cô cau mày, chuyện này vàchuyện họ có cưới nhau hay không có liên quan thế nào?