Chương 286: Tôi vĩnh viễn không muốn nhìn thấy anh

Đối với câu hỏi đột ngột mà đứa học trò duy nhất khiến anh đắc ý đặt ra, nhất thời anh không biết phải trả lời như thế nào.

Lâm Hương Giang đã say khướt, không còn nhẫn nại muốn biết đáp án, vội vàng thúc giục: “Nói đi, thầy mau trả lời em, đã từng có hay chưa?”

Phạm Tây Luân chau mày, đây là lần đầu tiên anh gặp phải một vấn đề không biết trả lời.

Nhưng mà anh vẫn rất thành thật, vẻ mặt nghiêm túc trả lời: “Không có.”

Lâm Hương Giang lại nhìn anh đăm đăm, một lúc sau thì bật cười.

“Em cười cái gì?” Phạm Tây Luân vẫn cứ cau mày như cũ.

Lâm Hương Giang lại đặt tay lên vai anh: “Nói như vậy…thầy chưa từng yêu cô gái nào sao? Sống đến từng tuổi này mà chưa từng yêu đương à?”

Nếu là thường ngày, cô tuyệt đối không dám hỏi thầy những câu như vậy, hiện giờ đúng thật là say rượu mất lí trí mà.

Phạm Tây Luân cứ thế bị học trò của mình cười nhạo, sắc mặt tự nhiên cũng không tốt được, chẳng qua anh cứ thế cao ngạo, bĩu môi khinh thường: “Làm người không nhất định phải yêu đương, một mình không phải rất tốt sao?”

Lâm Hương Giang mĩm cười sau đó đột nhiên dừng lại, đôi mắt trở nên u buồn, nâng ly rượu lên uống sạch: “Thầy giáo đúng thật sự là thầy giáo, nói rất đúng, một mình vô cùng tốt.”

Nếu như cô sớm hiểu được đạo lý này, cô đã không đi đến tình cảnh như ngày hôm nay.

Phạm Tây Luân nhìn cô đang say khướt, ánh mắt bất giác thay đổi, anh không nhịn được đưa tay vén tóc quanh má cô, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ửng hồng vì say rượu, thì thào như nói với chính mình: “Nhưng bây giờ …thầy cũng muốn thử cảm giác thích một người là như thế nào. “

Bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt ve gò má của Lâm Hương Giang, khiến cô cảm thấy không thoải mái, lập tức không khách khí đập tay anh ra.

“Nào, chúng ta tiếp tục uống thôi…”

Phạm tây Luân không nhịn được thở dài: “Được rồi, em đã uống quá nhiều rồi, nếu tiếp tục uống nữa qua ngày mai sẽ bị đau đầu”

Anh giật lấy ly rượu trong tay cô, không cho uống nữa, không quan tâm đến sự phản đối của cô, đưa cô rời khỏi quán bar.

“Em còn muốn uống nữa, đưa rượu cho em, em muốn uống rượu…”

“Được được, đi thôi, đi về nhà rồi uống tiếp” Để đưa cô về trước tiên anh đành phải dỗ dành cô một chút.

Lâm Hương Giang bổng dưng dừng bước lại, nhìn anh với ánh mắt say sỉn: “Quay về?

Về đâu? Em nói cho thầy biết, em sẽ không về nhà họ Nguyễn Cao, đánh chết em cũng không đi!”

Phạm Tây Luân cũng băn khoăn một hồi, hôm nay cô đột nhiên kêu anh dọn đồ đạc của anh ở nhà họ Nguyễn Cao ra ngoài, còn nói là đã sắp xếp nơi ở mới cho anh.

Vẫn chưa kịp hỏi rõ là đã xảy ra chuyện gì, đã bị cô kéo đến nơi này uống rượu.

Anh đoán cô chắc là đã cãi nhau với người nhà.

“Được, không về đó, tối nay chúng ta ở khách sạn”

Phạm Tây Luân gọi một chiếc xe taxi, kêu tài xế đưa họ đến khách sạn gần nhất.

Đã trễ như vậy, khi họ đến khách sạn chỉ còn lại một phòng đơn duy nhất.

Nhìn Lâm Hương Giang đã say bất tỉnh nhân sự, anh cũng hết cách, chỉ có thể ở tạm phòng đó.

Đỡ Lâm Hương Giang đang say mèm không ngừng nói loạn vào phòng khách, sau đặt cô lên ghế sô pha, anh thở phào một hơi.

Trông cô thường ngày khá là gầy ốm, ít da thịt, không ngờ khi say lại có thể giày vò người khác như vậy.

Phạm Tây Luân muốn dìu cô lên giường ngủ, nhưng ngay khi anh vừa đỡ cô dậy, cô không nhịn được nôn ra ngoài, không chỉ nôn vào người anh mà quần áo cô cũng bị dính bẩn.

Nhìn hai người đều dính vết nôn, Phạm Tây Luân cảm thấy sắp phát điên rồi!

Anh không nên cho cô tùy tiện uống nhiều rượu như vậy!

Càng làm cho anh phát điên hơn là, Lâm Hương Giang sau khi nôn xong lại ngã xuống sô pha lần nữa.

Nhìn người phụ nữ say rượu bất tỉnh, anh thở dài không biết phải làm gì, xem ra tối nay anh chỉ có thể chăm sóc cô thôi.

Phạm Tây Luân cởi quần áo trên người mình trước, sau đó gọi điện thoại cho phục vụ khách sạn đem đến hai bộ quần áo nam nữ.

Lúc này anh chỉ mặc chiếc quần dài, thân trên của anh trần trụi, sẵn tiện giúp Lâm Hương Giang cởi quần áo.

Anh vừa chạm vào cúc áo đầu tiên trên ngực cô, người phụ nữ từ đầu đến giờ vẫn năm im bất động lại bất ngờ đưa tay ra nằm tay anh lại, hai mắt đột nhiên mở ra, dọa anh giật mình.

“Hương Giang…” Anh nhẹ giọng gọi cô, cho rằng cô đã tỉnh lại.

Tuy nhiên, cô chỉ chăm chú nhìn anh, đưa tay chạm vào mặt anh và mỉm cười khó hiểu: “Tuấn Khoa, sao lại là anh?”

Phạm Tây Luân cau mày, Tuấn Khoa? Hà Tuấn Khoa?

Cô xem anh thành Hà Tuấn Khoa?

Người ta nói người say rượu luôn nói lời thật lòng, vì vậy đây là những lời chân thật từ sâu trong lòng cô. Ngoài mặt cô vẫn luôn từ chối Hà Tuấn Khoa, nhưng người trong lòng cô vẫn luôn là anh ta.

“Hương Giang, tôi là Phạm Tây Luân, là thầy của em, không phải Hà Tuấn Khoa”

Cũng không biết lúc này cô có thể nghe hiểu không, nhưng anh vẫn muốn nói ra.

Lâm Hương Giang chớp chớp mắt nhìn người đàn ông trước mắt bằng đôi mắt mơ màng say rượu, bộ dáng có chút mơ hồ: “Phạm Tây Luân? Thầy của tôi? Không, anh chính là Hà Tuấn Khoa, đừng hòng lừa tôi!”

Nói xong còn vỗ vỗ mặt anh.

Cánh tay cô vòng qua cổ kéo anh cúi xuống: “Anh nói xem, tại sao anh vẫn luôn quấy rầy em? Em đã nói là sẽ không chấp nhận anh, tại sao anh vẫn quấn lấy em không buông?”

Sau khi nói xong, giọng nói của cô cũng trở nên nghẹn ngào: “Anh có biết hay không, anh không thể như thế, em không xứng dáng để anh làm như vậy vì em..”

Phạm Tây Luân nhìn nước mắt cô không báo trước mà rơi xuống, đây là lần đầu tiên anh thấy cô khóc.

Anh đưa tay ra định giúp cô lau nước.

mắt, nhưng cô lại đẩy tay anh ra, đột nhiên trở nên hung dữ: “Anh đi đi, anh lập tức cút ngay cho em, em vĩnh viễn không muốn gặp anh nữa!”

Lâm Hương Giang nói xong liền liên tục đánh anh, hoàn toàn coi anh là Hà Tuấn Khoa, muốn nhanh chóng đuổi anh đi, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: “Anh đi anh đi ngay, đừng đối xử tốt với em nữa, không đáng đâu…thực sự không đáng mà…”

Phạm Tây Luân muốn nắm tay cô ngăn cô lại, nhưng sau khi uống rượu, không biết cô lấy sức lực lớn như vậy ở đâu ra, anh căn bản không ngăn cô lại được.

“Đủ rồi! Em nhìn cho kĩ một chút, tôi không phải Hà Tuấn Khoa!” Gương mặt Phạm Tây Luân đen lại, thấp giọng nói €ó lẽ do giọng nói của anh có chút hung dữ, cô lập tức bị dọa sợ, không dám nói tiếp Anh không biết vì sao mình phải đôi co với một con sâu rượu. Lâm Hương Giang nhắm hai mắt lại, ngã xuống sô pha ngủ tiếp.

Phạm Tây Luân muốn mắng người, cô đây là loại say rượu gì vậy?

Anh mắng một câu xong vẫn tiếp tục giúp cô thay quần áo. Lần này anh đã thuận lợi cởi quân áo cho cô xong.

Trên người cô vẫn còn mặc chiếc áo lót màu đen, giúp tôn lên làn da trắng của cô, tạo nên ấn tượng mạnh về thị giác.

Phạm Tây Luân nhìn cô không chớp mắt, cổ họng anh bất giác thất lại…

Lí trí bảo anh không được suy nghĩ lung tung, cô đã say rồi.

Thần kinh anh căng thẳng, cố gắng áp xuống ngọn lửa trong ngực bế cô lên.

Đúng lúc này, đột nhiên có người xông vào.

“Tổng giám đốc Khoa, hai người họ ở trong phòng này” Người phục vụ của khách sạn dẫn theo Hà Tuấn Khoa xuất hiện ở trước cửa phòng khách sạn.

Khi Hà Tuấn Khoa vừa bước vào thì thấy ngay cảnh tượng này, Lâm Hương Giang chỉ một nội y nằm trên sô pha, người đàn ông mà được gọi là thầy của cô đang ở phía trên côi Hơn nữa, nửa thân trên của Phạm Tây Luân không mặc gì!

Vậy có phải nếu như anh không đến, hai người bọn họ tiếp theo đây sẽ lăn lộn đến trên giường?

Lúc này, đôi mắt sâu thảm của Hà Tuấn Khoa chứa đầy sát ý!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play