Chương 264: Muốn nhìn cô ấy nhiều hơn
Hà Tuấn Khoa nhìn chiếc xe chở Lâm Hương Giang và con trai đang từ từ rời đi, anh đút một tay vào túi quần, đèn đường chiếu phản chiếu khiến đường nét trên khuôn mặt anh càng trở nên sinh động như bức tượng điêu khắc, đôi mắt sắc sảo đen láy.
sâu thẳm khiến người ta không hiểu nổi lòng anh đang nghĩ ngợi điều gì.
An Thu Huyền đứng sau lưng anh, nhìn người đàn ông đẹp trai kia, cô ta không khỏi nghỉ ngờ hỏi: “Tổng giám đốc Khoa, sao cô Lâm lại không đi cùng anh?” Ngược lại để cô ấy đi cùng với Lâm Thanh Dương chứ?
Hà Tuấn Khoa thu hồi ánh nhìn và xoay người đi về phía chiếc bentley màu đen dừng bên đường, lúc đi ngang qua người cô ta đã lãnh đạm bỏ lại một câu: “Đừng hỏi về những điều mình không nên hỏi “
An Thu Huyền biết điều im lặng, nhìn về bóng lưng thẳng tắp của hẳn, đôi mắt lóe lên một tia ảm đạm Xem ra là Lâm Hương Giang không chịu đi cùng anh rồi!
Khi chiếc xe chạy vào nhà họ Nguyễn thì từ từ dừng lại, Lâm Thanh Dương nhìn ra bên ngoài và không khỏi tò mò hỏi: “Mẹ, đây có phải là nhà của mẹ không? Có vẻ lớn hơn cả nhà của cha nữa!”
“Ừm, mẹ bây giờ sống ở đây” Lâm Hương Giang cũng không biết mình bị làm sao, ma xui quỷ khiến thế nào lại đồng ý với Hà Tuấn Khoa để con trai ở bên mình chăm sóc mấy ngày.
Có thể là do trong thâm tâm cô thật sự không muốn rời xa con mình.
Lâm Hương Giang đưa cậu nhóc về vườn ngô đồng, còn thầy giáo Phạm Tây Luân thì quay về khu khuôn viên dành cho khách nên họ vốn không sống chung một mái nhà.
Lâm Thanh Dương thay cha thở phào nhẹ nhõm, may mà cậu bé đi theo để thám thính tình hình, nếu không chắc cha hôm nay lại không ngủ được rồi.
“Nhóc con, con đi tắm trước đi, mẹ phải lên mạng tìm chút dữ liệu có được không?”
Bên trong vườn ngô đồng chỉ có mình cô sống ở đây, Nguyễn Cao Cường rất ít khi trở về.
*Ồ, vâng ạ” Vì muốn được ở bên cạnh mẹ, bây giờ cậu bé cần phải thật ngoan ngoãn.
Sau khi thấy con trai đi vào trong phòng tắm, Lâm Hương Giang đã nhờ người giúp việc mang một bộ quần áo con trai đến.
Lâm Thanh Dương đóng cửa phòng tắm lại và vặn vòi nước ở mức tối đa, tiếng nước đủ để che đi giọng nói của cậu bé.
Cậu bé nói chuyện với cha thông qua chiếc vòng tay đặc biệt: “Cha, cha yên tâm đi, người chú kia chỉ sống ở phòng khách ở nhà mẹ thôi, họ không phải sống chung đâu”
Hà Tuấn Khoa lúc này đã trở về phòng khách sạn, thân hình cao ráo của anh đang dựa nửa người trên ghế sô pha, nâng chiếc cốc trong tay và nhẹ nhàng lắc chất lỏng màu đỏ trong ly.
Bàn tay còn lại cầm điện thoại lên nói chuyện với con trai, đôi mắt sắc sảo khẽ nheo lại, à…anh biết mà, người phụ nữ của anh sẽ không tùy tiện chấp nhận người đàn ông khác.
“Được, có tin tức gì con lập tức báo cho cha nhé” Để con trai đi cùng cô ấy quả là một quyết định đúng đắn.
“Tuân lệnh, Cha! Vậy con đi tắm trước đây!”
Lâm Hương Giang đã tìm thấy thông tin mình muốn trên máy tính, vừa quay người lại thì thấy con trai đã thản nhiên đi ra, trên người đang quấn khăn tắm, tóc vẫn còn ướt.
Cô nhanh chóng đứng dậy đi tới: “Nước trên người con đã khô chưa? Sao không lau khô tóc đi?” Cô vừa nói vừa dùng khăn khô giúp con trai lau tóc.
Sau đó lại dùng khăn tắm giúp cậu bé lau khô nước trên người và cầm quần áo đã chuẩn bị sẵn giúp cậu bé mặc vào: “Mặc quần áo vào, đừng để cảm lạnh.”
Lâm Thanh Dương không động đậy mà chỉ nhìn cô cười toe toét.
“Nhìn mẹ làm gì? Có gì trên mặt mẹ à? “
Lâm Hương Giang lấy làm lạ nên hỏi Lâm Thanh Dương lắc đầu: “Trên mặt mẹ không có gì nhưng…mẹ ơi, trước đây mẹ cũng từng tắm và lau tóc cho con như thế”
Cuối cùng cậu bé cũng tìm được bóng dáng người mẹ quen thuộc rồi Sau khi Lâm Hương Giang nghe những lời đó, cảm xúc trong ánh mắt cô bỗng thay đổi, cô gần như quên rằng mình chỉ tạm thời là mẹ của cậu bé thôi.
“Vậy sao? Cô rất giống mẹ của con à?”
Cô ho khan một tiếng và cố ý hỏi “Không phải rất giống mà đó chính là mẹ” Lâm Thanh Dương dứt khoát nói.
“Cô không phải”
“Phải!”
Lâm Hương Giang hé môi và từ bỏ việc tranh cãi với cậu bé, dù sao thì điều đó cũng chẳng có ý nghĩa gì cả “Mau mặc quần áo vào đi, nếu bị cảm lạnh thì cô sẽ không chịu trách nhiệm đâu”
Cô ngừng giúp cậu và để cậu bé tự mặc quần áo.
Lâm Thanh Dương vẫn nở nụ cười và mặc tiếp quần áo rồi nói tiếp: “Không sao đâu, bây giờ con có mẹ ở bên cạnh, cho dù có ốm cũng không sợ không có ai chăm sóc”
Lâm Hương Giang chau mày nói: “Chẳng lẽ lúc trước con ốm không ai chăm sóc cho con sao? Cha của con đâu?”
Lâm Thanh Dương giả vờ buồn bã thở dài: “Bố bận đi làm, lại còn phải tìm mẹ, đã vậy cô còn bắt cha đi xem mắt nên căn bản là không có thời gian chăm cho con.”
“Xem mắt?” Hà Hàm Bội sắp xếp cho anh ấy đi xem mắt sao?
Lâm Thanh Dương một tay kéo lấy tay cô: “Đúng vậy, mẹ còn không trở về bên cạnh cha thì cha sẽ bị ép kết hôn với một người phụ nữ khác đấy, người phụ nữ tối nay chính là đối tượng xem mắt mà cô sắp xếp cho cha đấy”
An Thu Huyền sao? Đó không phải là trợ lý của anh ấy sao? Hóa ra là người phụ nữ mà Hà Hàm Bội đã sắp xếp cho anh ấy?
Chẳng trách ngay từ đầu cô đã cảm thấy.
An Thu Huyền không giống như một cô trợ lý bình thường.
Lâm Hương Giang rũ mắt xuống để che giấu cảm xúc trong mắt và mỉm cười nói: “Đó là chuyện của cha cháu, không liên quan gì đến cô”
“Sao mẹ lại có thể nói những lời này? Mẹ không quan tâm như vậy là muốn bỏ rơi con và cha sao?”
Nhìn thấy con trai nhìn mình vừa uất ức vừa tức giận nhìn mình, Lâm Hương Giang cảm thấy trong lòng có chút áy náy nhưng vẫn cố ý dửng dưng nói: “Cô vốn dĩ không có quan hệ gì với hai người mà.”
Lâm Thanh Dương nắm chặt tay cô: “Mẹ, con biết bây giờ mẹ không còn nhớ con và cha nhưng con tin rằng sớm muộn gì mẹ cũng sẽ nhớ, bởi vì cha và con là những người mà mẹ yêu quý nhất.”
Người yêu quý nhất…
Câu nói này khiến cô không khỏi bàng hoàng, bởi vì là người cô yêu nhất nên cô mới phải ra đi một cách phũ phàng như vậy.
Cô hít sâu một hơi và cố đè nén cơn đau nhói trong lồng ngực, cô đổi chủ đề: “Con xem tivi trước đi, cô đi tắm rửa, một lát sẽ ngủ cùng con.”
Sau khi nhìn thấy mẹ đóng cửa phòng tắm lại, Lâm Thanh Dương ngay lập tức mở chiếc vòng tay lên liên lạc với cha.
“Mẹ đi tắm rồi, lát nữa sẽ ngủ với con.”
Nghĩ đến đây, cậu bé có chút hưng phấn.
Mặc dù hai năm qua cậu né không ở cùng mẹ và cũng đã quen với việc ngủ một mình nhưng cậu bé vẫn muốn có mẹ ngủ cùng.
Khi Hà Tuấn Khoa nghe thấy điều này, anh bắt đầu ghen tị với con trai mình!
Lâm Hương Giang vẫn không chịu nhận ra anh, vậy mà con trai lại có thể ngủ chung giường với cô!
“Từ bây giờ đừng đóng vòng tay lại nữa, hãy giữ liên lạc bất cứ lúc nào nhé” Nếu không thể ở bên cạnh cô ấy thì ít nhất anh cũng muốn biết cách hai người giao tiếp với nhau như thế nào!
“Được rồi, cha” Lâm Thanh Dương hiện đang rất vui nên bảo cậu bé làm gì cũng được.
Một lúc sau, Lâm Hương Giang bước ra sau khi tắm rửa xong, cô mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa, không quá hở hang, chỉ để lộ ra hai cánh tay thon thả và đôi chân trắng nõn, cổ áo hơi thấp nhưng hoàn toàn có thể che đi vùng ngực của cô.
Thật ra đó chỉ là một chiếc váy ngủ rất bình thường nhưng Hà Tuấn Khoa có thể nhìn thấy hình ảnh cô bước ra từ phòng tắm, dáng người yêu kiều, thật khó để kiềm chế suy nghĩ của anh lại Cổ họng gợi cảm của người đàn ông vô.
thức trượt lên xuống một cái, cổ họng anh trở nên hơi khô.
Chết tiệt, hẳn là đã kiêng tình dục quá lâu nên chỉ cần nhìn cô một cái thì dục vọng đối với cô khó mà kiềm chế được!
Anh rất muốn tắt màn hình đi vì bản thân sẽ cảm thấy khó chịu nhưng lại không nỡ nên muốn nhìn cô ấy nhiều hơn.
May mản thay là chiếc vòng làm cho con trai không chỉ có thể gọi điện định vị mà còn có thể quay video, nhưng bên kia lại không thể nhìn thấy tình hình của anh.
“Mẹ, bây giờ chúng ta chuẩn bị đi ngủ sao?” Lâm Thanh Dương chủ động đi đến bên giường nhìn cô với vẻ mặt đầy mong đợi.
Nghĩ đến ngày mai vẫn còn việc quan trọng phải làm, đúng là nên đi nghỉ ngơi sớm thị *Đi ngủ nào!”
Sau đó Hà Tuấn Khoa nhìn thấy hai mẹ con nằm ngủ trên giường, thăng nhóc chết tiệt còn nằm sát người cô, bàn tay thì đặt lên người cô!