Chương 26 Tuyên bố chết Lần trước ở bệnh viện bị Lâm Hương Giang phá hỏng việc cô ta hẹn hò với tình nhân, trong lòng cô ta vẫn luôn lo lắng bất an, bèn âm thầm phái người theo dõi nhất cử nhất động của Lâm Hương Giang.

Không ngờ lại chụp được bức ảnh cô ta mồi chài Hà Tuấn Khoa!

Lại xem tiếp mấy bức ảnh nữa, cô ta đột nhiên giật mình kích động, trong mất bừng lên ngọn lửa, thiếu chút nữa đập tan chiếc điện thoại di động.

Bức ảnh sau đó chụp được Hà Tùng Nhân và Lâm Hương Giang dinh chặt vào nhau!

Hắn muộn như vậy còn chưa về nhà, thì ra là đi tìm Lâm Hương Giang!

Côcăm hận nhìn chảm chằm những bức ảnhkia, đáy mắt tràn ngập hung ác, đáng chết!

Côta không thế để cho Lâm Hương Giangtiếp tục phách lốinhư vậy, phải cho cô ta một bài học nhớ đời!

Ngày hôm sau, mưa tạnh trời trong, không khí thanh tân trong lành.

‘Vết thương ở chân Lâm Hương Giangđã bình phục, hôm nay cô đi làm trở lại Sau khi đưa con trai đến trường học, cô mới đến công ty điểm danh.

Cô nghỉ bệnh mấy ngày tiến độdự án trong tay đương nhiên bị chậm lại, cô phải đẩy nhanh tiến độ bù lại.

Cho nên sau khi cô báo cáo lập tức đến công trườngngay, việc hoàn thành một kế hoạch thiết kế hoàn thiện không phải đơn giảnnhư vậy.

Hôm nay chỉ một mình côđến, Hà Tuấn Khoa là tổng giám đốc, chuyện cần phải xử lý rất nhiều, hẳn không thể nào thường xuyên đến thị sát.

Giám đốc phụ trách dự án Đồng Nguyên đã biết cô từ lần trước, lần này cũng là ông ta đích thân đưacô vào công trường.

Lâm Hương Giang ở công trường mải miết làm việc cho đến trưa, lúc rời đi giám đốc tiễn cô đi ra cổng.

“Anh Thành, hôm nay làm phiền anh rồi”

Lâm Hương Giang vô cùng cảm ơn giám đốc Thành.

“Không phiền không phiền mà, cô Giang không cần khách sáonhư vậy, lần trước cô bị thươngở đây, nhắc đến cũng có phần trách nhiệm của tôi.”

Giám đốc Thành bây giờ trong lòng vẫn còn sợ hãi, thiếu chút nữa ông ta cũng bị tổng giám đốcsa thải.

Tổng giám đốc lúc ấy lửa giận bừng bừng, có thể thấy tổng giám đốcrất coi trọngLâm Hương Giang.

Nghĩ đến những việc này, giám đốc Thành không khỏi quan tâm cô nhiều hơn: “Vết thương ở chân cô không còn đáng ngại chứ?”

Lâm Hương Giangmím môi: “Vâng, thật ra vết thương cũng không phải quá nghiêm trọng”

Cô chuẩn bị vàtạm biệt giám đốc Thành, đột nhiên có một chiếc xe từ một khúc cua hối hả lái đến.

Họ nghe tiếng liếc nhìn sang, chiếc xe kia lại đang sâm sập lao về phía họ, nhìn chiếc xe ngang ngược chạy rõ ràng sắp sửa tông vào họ!

Lâm Hương Giangchân mày nhíu chặt, sao cô lại có cảm giác chiếc xe này đang nhắm thẳng vào cô?

Theo bản năng cô muốn tránh né, thế nhưng tốc độ chiếc xe quả thực quá nhanh, cô không kịp né, mắt thấy xe kia tích tắc là lao Vào cô…

“Cẩn thận!” Giám đốc Thành đột nhiên nhào đến đấy cô ra.

Lâm Hương Giang bị đấy ngã nhào một bên, bên tai vang lên tiếng va chạmchói tai, tim cô như bị ai bóp mạnh, đột nhiên quay đầu nhìn lại, cô trợn to hai mắt kinh hãi không thôi: “Giám đốc Thành!”

Bệnh viện.

Đèn phòng cấp cứu sáng rực, Lâm Hương Giang chưa kịp hoàn hồn ngồi trên ghế dài hành lang, trong lòng không ngừng cầu nguyện, giám đốc Thànhông đừng có bất cứ mệnh hệ gì!

“Lâm Hương Giang?” Trên đầu một bóng mờ bao phủ người cô, một giọng đàn ông trầm thấp rơi xuống.

Lâm Hương Giang bừng tỉnhngẩng đầu lên, thấy Hà Tuấn Khoa cau mày, vẻ mặt ngưng trọng nhìn cô chăm chú.

Miệng cô há ra rồi khép lại, muốn mở.

miệng nói gì đó, nhưng phát hiện côbị mất tiếng, một câu cũng không nói được.

“Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao lại xảy ra tai nạn?” Hà Tuấn Khoa nghe nói cô gặp tai nạn xe cộ, chưa kịp hỏi rõ tình hình, lập tức ngừng họp chạy đến bệnh viện.

Nhìn thấy cô ngồi yên ổn ơ đây, hắn thầm thở phào, chẳng qua là trán cô trầy trụa một mảng lớn, đang rỉ máu, hắn nhíu mày thật chặt, trong lòng cảm thấy khó chịu không sao tả xiết.

Lâm Hương Giang muốn nói gì đó, lúc này.

cửa phòng cấp cứu mở ra, cô đứng dậy theo phản xạ có điều kiện, lập tức chạy đến: “Bác sĩ, ông ấysao rồi? Có phải cấp cứu thành côngrồi hay không?” Côníu lấyvị bác sĩ đi ra đầu tiên, căng thắng hỏi.

Bác sĩ lắc đề “Thật xin lỗi, chấn thương của ông ấy quá nặng, cấp cứu không hiệu quả, chúng tôi chỉ có thể tuyên bố chết.”

Trong một khoảnh khắc, Lâm Hương Giang đờ người chết trân tại chỗ, chỉ cảm thấy như vừa có một tia sét đánh thẳng vào lòng!

Sau đó, Lâm Hương Giang thấy giám đốc.

Thành bị che vải trắng được đẩy ra ngoài, côrun rẩy choáng váng, không dám tin giám đốc Thành vì cứu cômà mất mạng.

Thân nhân giám đốc Thành nghe tin liền chạy đến bệnh viện, vợ ông không chịu nổi khóc rống lên, níu lấybác sĩ cầu khẩn: “Bác sĩ, van xin ông mau cứu chồng tôi,chồng tôi mà chết, tôi cũng không cách nào sống…”

Bác sĩ lắc đầu đầy vẻ bất đắc dĩ: “Chúng tôi đã cố hết sức, ông ấy chấn thương quá nặng.”

Lâm Hương Giang thấy vợ giám đốc Thành khóc đến xé ruột xé gan, lông ngực dâng trào áy náy và khổ sở, cơ hồ khiến cho cô khó mà hít thở: “Thật xin lỗi, cũng là bởi vì tôi,ông ấy vì cứu tôi mới…” Cô nghẹn ngào không nói được.

Người đàn bà đáng thương nghe vậy quay đầu tức giận trừng mắt nhìn cô, túm lấy bả vaicô cả giận lắc mạnh: “Thì ra là cô! Vì cô mà chồng tôi chết!ICô mau trả chồng cho tôi!”

Người đàn bà vừa mắng vừa dốc sức lắc vai cô, Lâm Hương Giang trong lòng áy náy, cúi đầu không nói một lời, mặc cho đối phương xả giận.

“Đủ rồi!” Đột nhiên một giọng đàn ông uy lực lạnh lùng vang lên, Lâm Hương Giang bị một sức mạnh khác giằng ra, giọng nói kia tiếp tục: “Hại chết Giám đốc Thành chính là lái xe đụng phải ông ta, không phải cô ấy, còn nữa, công ty sẽ lo liệu hậu sự chu đáo cho ông, bây giờ việc chị phải làm là nén đau thương để còn xử lý những việc sau này, sớm để ông ấy lên trời siêu thoát, chứ không phải ở đây ồn ào”

Lâm Hương Giang ngẩng đầu nhìn thấy đáng vẻ tỉnh táobình tĩnh của Hà Tuấn Khoa, lúc hẳn nói chuyện toát ra một thứ khí thế rất uy phong, khiến người khác không thể không khuất phục Cũng không biết có phải nghelời hắn hay không, người phụ nữ đáng thương khôi phục lý trímột chút, không làm khó Lâm Hương Giangnữa, khóc lóc cùng y tá đưa giám đốc Thành đi.

Việc giám đốc Thành qua đời khiến cho.

Lâm Hương Giang trong nhất thời không cách nào quên được, cả người hỏng hốt căng thẳng.

Hà Tuấn Khoa thấy trán côbi thương còn chưa xử lý, bàn tay liền nắm lấy cổ tayoô, đưacô đi gặpbác sĩ.

Sau khi bác sĩ giúp Lâm Hương Giang băng bó vết thương, côvẫn còn đắm chìm trong dáng vẻ thất hồn lạc phách.

Cho đến cảnh sát đi đến trước mặtcô, nguyên nhân tai nạn đã được điều tra rõ, tài xế lái xe uống rượu, say xỉn dẫn đến tai nạn, bây giờ tài xế gây tai nạn đã bị khống chế.

Sau khi cảnh sát viên báo kết quả cho cô xong, lại hỏi côthêm một vài vấn đề rồi mới rời đi Đối với kết quả này, trực giác nói cho cô biết việc này không chỉ đơn giảnnhư vậy, chiếc xe kia rõ ràng là nhắm thẳng vào cô, mục đích của đối phương rất rõ ràng, không giống chỉ đơn giảnlà vì rượu.

Chẳng qua là cảnh sát đã điều tra mới cho ra kết luận, chỉ với trực giác củacô không cách nào lật đổ kết luận của họ.

Sau đó là Hà Tuấn Khoa đưa cô về nhà, đậu xe ở dưới lầu, cô vẫn không cách nào tỉnh hồn, vẫn ngơ ngác ngồi tại chỗ, thậm chí không biết đã về đến nhà rồi.

Trên tay truyền đếnxúc cảm ấm áp bao bọc, tay cô bị ai đó cầm, côchần chừ chuyển mắt, đưa mắt lên nhìnđôi mắt đen sâu thẳmcủa người đàn ông “Đang suy nghĩ gì vậy?” Hà Tuấn Khoa vừa rồi không muốn quấy rầy cô, nhưngcôcứ mãi yên lặngnhư vậy, hẳn rốt cuộc vẫn không yên lòng.

Đôi mắtLâm Hương Giang dần dân có có tiêu cự trở lại, nhìn rõ người đàn ông anh tuấn trước mặt, lòng vẫn rối như tơ vò: “Tôi… Không có gì”

Dáng vẻ luống cuống áy náy khổ sở của cô, hết thảy ưu tư đều rơi vào trong mắt người đàn ông.

Hắn đột nhiên đến gần cô, giơ tay lên vuốt tóc cô, tém sợi tóc mai lòa xòa sang một bên, giọng trầm thấp: “Không nên suy nghĩ quá nhiều, đều qua hết rồi”

Lâm Hương Giang nhìn người đàn ông gần trong gang tấc, tâm thần tựa như bị hẳn hút đi, cô bỗng nhiên tỉnh hồn, theo bản năng lui về phía sau kéo giãn khoảng cách.

Nhiệt độ ngón tay ấm áp của người đàn ông lướt qua gò má cô, một tay kia vẫn còn năm chặt tay cô, cô theo bản năng rút tay về, hô hấp rối loạn, giữa họ… từ lúc nào đã thân mậtnhư vậy?

“Tôi… tôi đi về trước, buổi chiều tôi sẽ đi làmđúng giờ” Cô không muốn làm chậm trễ công việc nữa.

“Không gấp, trên đầu cô bị thương, có thể nghỉ bệnh.” Thấytâm trạng cô không ổn định, chỉ sợ cô không đủ tinh thần đảm đương công việc.

Lâm Hương Giang lắc đầu : “Trước đây tôi bị thương ở chân đã xin nghỉ mấy ngày, tôi mới vừa vào công ty đã nghỉ phép suốt như vậy, những người khác sẽ có ý kiến, đến lúc đó anh không phải sẽ sa thảitôi sao”

Hà Tuấn Khoanhếch môi: “Tôi phê chuẩn cho cô nghỉ phép, ai dám có ý kiến?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play