Chương 250: Cô ấy mất trí nhớ rồi
Hà Tuấn Khoa không biết Lâm Hương Giang là thật sự không quen biết anh, hay là giả vờ.
Nghĩ tới thái độ lạnh nhạt của cô lúc nấy, cô còn không ngừng nói không quen biết anh, đáy lòng anh như bị thứ gì đó lấp kín lại, rất u ám.
Đặc biệt là khi cô cùng với người đàn ông đó nói nói cười cười, ôm ấp thân mật như vậy!
Người phụ nữ đúng thật là không có trái tim, anh vẫn luôn đợi cô, không ngờ răng bên cạnh cô sớm đã có người bầu bạn.
Càng nghĩ, cơn tức giận trong lông ngực anh lại càng không thể kiềm chế nổi.
Lâm Hương Giang, em cho rằng nó sai một câu không quen biết, giữa chúng ta liền kết thúc rồi sao?
Người mà anh muốn có được, thì chỉ có thể là của anh!
“Tôi muốn biết, tất cả mọi chuyện của cô ấy trong hai năm qua, nhanh chóng đi điều tra cho tôi!” Anh ra lệnh cho Hoài Vũ.
Lâm Hương Giang được Nguyễn Cao Cường đưa đi rời khỏi sân bay, sau đó cùng nhau lên xe Từ sau khi gặp Hà Tuấn Khoa, biểu cảm của cô vẫn luôn hoảng hốt.
“Người đàn ông lúc nấy, em quen biết đúng không?” Phạm Tây Luân thấy cô như vậy, không nhịn được mà hỏi.
Lâm Hương Giang đột nhiên hoàn hồn lại, ánh mắt có chút mập mờ, miễn cưỡng nói: “Không quen biết, thật sự là em không quen biết gì anh ta hết, rõ ràng là nhận nhầm người rồi, còn kéo em không buông”
Nguyễn Cao Cường ngồi ở đằng trước lái xe, nhìn cô một cái từ gương chiếu hậu, biểu cảm có chút ý tứ sâu xa, thầy giáo của cô còn có ở đó, anh ta cũng không tiện nói gì.
“Thầy Luân, sao anh đột nhiên lại muốn tới đây?” Nguyễn Cao Cường giúp cô chuyển chủ đi “Tôi tới để thăm học trò tâm đắc nhất của tôi, thuận tiện muốn xem xem quê hương của em ấy đẹp như thế nào”
“Thầy à, thầy đến đúng lúc lảm, gần đây em đang điều chế một loại nước hoa, tới lúc đó xin thầy chỉ dẫn” Lâm Hương Giang cười nói.
“Sao? Muốn thành lập nhãn hiệu của riêng mình rồi à?” Phạm Tây Luân nhìn một cái là đã có thể nhìn thấu tâm tư cô.
“Vẫn là thầy hiểu em” Lâm Hương Giang cũng không giấu anh ta nữa.
Phạm Tây Luân nhướng mày cười cười: “Em có bản lĩnh như v; thấy thấy vui cho em.
“Vậy thì tốt rồi, lúc nghiên cứu và phát triển có vấn đề gì thây cứ nói với em, thầy cứ ở chỗ em ăn uống thoải mái đi, nếu có thời gian em sẽ đưa thầy đi chơi”
“Em tưởng rằng cho thầy chút lợi ích đó, thầy sẽ giúp em sao?”
“Nếu không thì thầy còn muốn thế nào nữa? Em đều có thể thỏa mãn thầy” Giọng điệu của Lâm Hương Giang đầy ngạo mạn.
Phạm Tây Luân lắc lắc đầu, thở dài mấy tiếng: “Quả nhiên là khác rồi, trở thành cô chủ lớn nhà họ Nguyễn Cao, nói chuyện cũng to giòn hơn trước đây rồi”
, thân là thầy của em, Lâm Hương Giang nhún vai, nếu như có thể lựa chọn, cô sẽ không chọn trở thành cô chủ lớn của nhà họ Nguyễn Cao cái gì đâu.
Hoài Vũ rất nhanh đã tra ra tin tức về cuộc sống của Lâm Hương Giang hai năm qua, đưa cho Hà Tuấn Khoa.
Từ tin tức tra được có thể thấy, sau khi xảy ra chuyện ba tháng cô mới đi Pháp, sau đó vẫn luôn sống một cuộc sống du học, không nhìn ra được điểm gì kì lạ.
“Tổng giám đốc Khoa, lúc cô Giang du học là dùng cái tên Nguyễn Cao Ánh này, thành tích học tập của cô ấy rất xuất sả mọi người trong trường đều biết cô y nên tùy tiện hỏi một người, đều có thể biết được chuyện của cô ấy” Hoài Vũ nói.
“Tôi cần phải biết cô ấy học tập xuất sức đến mức nào sao?” Hà Tuấn Khoa lạnh lùng nói.
Hoài Vũ nuốt nước bọt: “Tôi biết mấy tin tức này đều chẳng có tác dụng gì, có điều tôi còn hỏi được một điểm, đó chính là khi cô Lâm Hương Giang đi học, sẽ có bác sĩ tới kiểm tra định kì cho cô ấy, hình như là kiểm tra não bộ của cô ấy, cụ thể là kiểm tra cái gì, cái này tạm thời chưa điều tra ra được”
Hà Tuấn Khoa muốn lấy cái gì đó đập anh ta, tin tức quan trọng nhất thì lại chưa điều tra ra, còn có mặt mũi mà nói.
Bác sĩ làm kiểm tra não. đinh kì cho cô sao? Não của cô có vấn đề gì sao?
Bất chợt lại nhớ tới hôm đó ở sân bay, cô nhìn anh xa lạ như vậy, lẽ nào …
Sự cố lần đó, cô đã bị tổn thương não bộ?
Trên tư liệu điều tra nói ba tháng sau đó cô mới ra nước ngoài, có phải là trong ba tháng đó, cô đang tiếp nhận trị liệu?
Gặp phải sự cố như vậy, không thể nào không bị thương.
Lẽ nào là tổn thương não, cô mất trí nhớ rồi?
Đây là suy đoán cẩu huyết nhất và cũng là suy đoán gay go nhất, nếu như cô thật sự không còn nhớ gì nữa, vậy thì cô nói không quen biết anh cũng là bình thường, vậy thì cô đột nhiên trở thành Nguyễn Cao ánh cũng là lời giải thích hợp lí “Cô ấy với Nguyễn Cao Cường là chuyện thế nào?” Hà Tuấn Khoa hỏi.
*À, đúng rồi, chuyện này tôi cũng đã điều tra rồi, cô Lâm Hương Giang và anh ta quả thật là anh em ruột thịt cùng huyết thống”
Ánh mắt Hà Tuấn Khoa tối lại, các đường nét trên khuôn mặt căng lên, đáp án ngoài ý muốn thế này cũng lại có trong suy đoán của anh rồi Nguyễn Cao Cường không hề nói dối, bọn họ thật sự là anh em, nói như vậy thì trước khi anh ta tiếp cận Lâm Hương Giang, thật ra anh ta đã sớm biết thân thế của cô rồi?
Thế thì rắc rối rồi, cô là người nhà họ Nguyễn Cao, mà Hà Tuấn Khoa và nhà họ Nguyễn Cao trên thương trường vẫn luôn là trạng thái đối đầu.
Chớp mắt một cái, bọn họ đã trở thành kẻ thù rồi?
“Tổng giám đốc Khoa, anh còn muốn tôi đi điều tra gì nữa không?” Hoài Vũ thấy biểu cảm của anh càng ngày càng lạnh lùng, dè dặt hỏi.
“Ra ngoài đi” Giọng nói anh không chút hơi ấm nào.
Hoài Vũ lập tức chuồn mất, nói không chừng giây tiếp theo ông chủ sẽ bùng nổ.
Hà Tuấn Khoa nhìn chằm chằm tư liệu điều tra trong tay, trên đó có một bức ảnh Lâm Hương Giang lúc đi du học, cô để tóc ngắn ngang vai, hàng lông mày mang ý cười.
Mặc kệ cô là Lâm Hương Giang hay là Nguyễn Cao Ánh, cô đều là người mà anh muốn cưới!
Từ sau khi Lâm Hương Giang trở thành Nguyễn Cao Ánh, ô vẫn luôn nhãn được rất nhiều lời mời từ các phu nhân bà chủ từ các dòng họ, hoặc là uống trà chiều, hoặc là tham dự bữa tối gia đình, luôn có các loại lí do để mời cô tham gia.
Cô thì lại không có hứng thú với mấy bữa tiệc này, cũng không muốn gặp gỡ ai cả, vậy nên đều từ chối rồi.
Hôm nay, đến mời cô tham gia bữa tiệc sinh nhật của cô chủ nhà nào đó lại là anh trai cô Nguyễn Cao Cường.
“Anh biết em không thích tham gia mấy kiểu hoạt động này mà” Lâm Hương Giang đang chọn hương liệu, cô cầm một cánh hoa lên và ngửi “Anh cũng không thích hoạt động kiểu này, nhưng lần này là là sinh nhật của con gái phu nhân Hoàng Lê, nhà họ Hoàng Lê với nhà họ Nguyễn Cao chúng ta mấy đời thân nhau, ông nội nói rồi, người ta mời cả anh và em cùng nhau tham gia” Nguyễn Cao Cường cũng rất bất lực.
*Ồ, hóa ra là lời ông cụ nói” Nói vậy thì, không đi không được?
*Đi thôi, anh đưa em đi chọn trang phục, trang điểm một chút” Nguyễn Cao Cường lấy đi cánh hoa trong tay cô, sau đó buộc phải đưa cô đi “Ay … anh tự mình đi là được rồi mà? Anh cứ nói là em không khỏe, giúp em mang một món quà qua đó chúc mừng chút là ok rồi”
“Không được.” Nguyễn Cao Cường bắt buộc phải kéo cô đi cùng.
Lâm Hương Giang cuối cùng bị ép cùng với Nguyễn Cao Cường đi tới nhà họ Hoàng Lê.
Cô và Nguyễn Cao Cường vừa xuất hiện, lập tức thu hút tất cả sự chú ý của mọi người, nói cho cùng cô đây là cô chủ nhà họ Nguyễn Cao đã trở về, mọi người đối với cô đều rất tò mò.
*Ồ, cuối cùng cô chủ Nguyễn Cao đã chịu ra ngoài rồi, chúng tôi mời mấy lần đều bị từ chối, xem ra vẫn là mặt mũi của phu nhân Hoàng Lê đủ lớn, nếu không sao mà có thể mời được cô chủ Nguyễn Cao đi chứ” Có người ở bên cạnh cười nói với vẻ châm biếm.
Lâm Hương Giang cũng không biết đối phương là ai, lười trả lời lại.
Có điều phu nhân Hoàng Lê nghe thấy câu này, nụ cười trên mặt lại càng rộng hơn, nhà họ Nguyễn Cao vẫn coi như là nể mặt bà ta.
Phải biết hôm nay là sinh nhật của con gái yêu quý của bà ta, bà ta đặc biệt mời Nguyễn Cao Cường qua đây, chính là muốn làm mối cho bọn họ.
Bà chủ yếu là muốn mời Nguyễn Cao Cường, còn về Nguyễn Cao Ánh, bà ta chỉ là thuận tiện mời thêm, cô không đến cũng chẳng sao.
“Cao Cường à, cậu bây giờ càng ngày càng đẹp trai đấy” Phu nhân Hoàng Lê càng nhìn anh ta càng thấy thích, khao khát được ngay lập tức nhận làm con rể.
“Phu nhân quá khen rồi” Nguyễn Cao Cường có chút không chịu nổi sự nhiệt tình của đối phương, bảo trợ lý dâng quà lên tặng: “Đây là quà tặng cô chủ Hoàng Lê.”
“Quà tặng con bé thì cậu trực tiếp đưa cho nó, đưa cho tôi làm gì?” Phu nhân Hoàng Lê cười nói.