Chương 201: Phá bỏ cái thai

Trước câu hỏi trực tiếp của Đào Hương Vi, Lâm Hương Giang trong một lúc không biết phải trả lời cô ta như thế nào.

Muốn nói với cô ta rằng cô không phải là bạn gái của Nguyễn Cao Cường, nhưng sau lần này, bây giờ mọi người đều tin rằng hai người họ là một cặp, cô cũng thừa nhận ở trước mặt người khác rằng cô và anh ta đang có mối quan hệ bạn trai bạn gái với nhau.

Mà trên thực tế, cô và Nguyễn Cao Cường cũng không phải là quan hệ bạn trai bạn gái gì cả, nói ngắn gọn là họ đang đóng giả làm người yêu của nhau mà thôi.

Mấu chốt là bây giờ cô chưa làm rõ được mối quan hệ giữa người phụ nữ này với Nguyễn Cao Cường, nhưng cô cũng không quên lần trước ở cửa công ty, người phụ nữ này từng nói với cô là cô ta và Nguyễn Cao Cường đã có với nhau một đứa con.

Cô đoán rằng người phụ nữ này là cô Đào và là bạn gái cũ của Nguyễn Cao Cường.

Bạn gái cũ tìm tới cửa, ngoài việc cầu xin nối lại tình xưa nghĩa cũ, thì còn có thể là chuyện gì khác đây?

Lâm Hương Giang đang muốn trả lời câu hỏi của cô ta, Mộ Dung Bạch ở bên kia bỗng nhiên đi tới và nói: “Không sai, cô Lâm hiện giờ là bạn gái của tổng giám đốc Cường. Xin cô đừng tới quấy rầy cô ấy nữa!”

Lâm Hương Giang liếc mắt nhìn Mộ Dung Bạch, anh ta sao lại nóng lòng muốn trả lời thay cô như vậy?

Đào Hương Vi nghe vậy, vẻ mặt nhanh chóng trở nên ảm đạm, cơ thể gầy gò cũng run rẩy, gần như không thể đứng vững.

Nhìn thấy biểu hiện của cô ta đang vô cùng sốc, trong lòng Lâm Hương Giang không thể chịu đựng được nữa, cô đuổi theo Nguyễn Cao Cường một cách tuyệt vọng, chẳng lẽ cô ta yêu anh ta đến chết đi sống lại, vậy tại sao họ lại chia tay?

Không phải là Nguyễn Cao Cường muốn ruồng rẫy cô ta chứ?

“Cô Lâm, tôi không phải cố ý muốn tới quấy rầy cô, tôi thật sự không còn cách nào khác, tôi chỉ muốn cầu xin cô một chuyện…”

Lời nói còn chưa dứt mà Đào Hương Vi đã bắt đầu nghẹn ngào.

“Rốt cuộc cô có chuyện gì vậy?” Lâm Hương Giang không kìm được thắc mắc.

“Xin cô hãy giúp tôi, cho tôi gặp anh ta một lần thôi, tôi… Tôi và con của anh ta đang bị bệnh…” Nói đến đứa bé, nước mắt cô ta lã chã rơi.

Trái tim của Lâm Hương Giang như khựng lại. Cũng là một người mẹ, cô hiểu cảm giác khi con mình bị bệnh khó chịu đến nhường nào.

“Đứa bé bị bệnh gì?” Lâm Hương Giang nhìn cô ta như vậy thì cảm thấy rất buồn và lo lắng. Nếu như bệnh không nặng, cô ta cũng sẽ không lo lắng đến mức đi đến tận đây tìm Nguyễn Cao Cường.

“Đứa bé…’ Đào Hương Vì trong một lúc không biết nói thế nào, cô ta muốn bước tới nắm lấy tay Lâm Hương Giang cầu xin, nhưng lại bị Mộ Dung Bạch ngăn lại: “Cô Đào, tổng giám đốc Cường đã nói sẽ không bao giờ hỏi đến chuyện của cô, cũng như sẽ không gặp cô, huống hồ gì ban đầu tổng giám đốc Cường đã nói cô phá thai, thì cô nghĩ bây giờ tổng giám đốc Cường sẽ muốn gặp đứa bé sao?”

Lâm Hương Giang nghe được những điều Mộ Dung Bạch vừa nói, cô không thể tin được những lời này xuất phát từ miệng của Nguyễn Cao Cường, bởi vì anh ta bình thường là một người đàn ông vô cùng dịu dàng và lịch lãm, lại có thể nói ra những điều tàn nhẫn như vậy sao?

Vẻ của Đào Hương Vi thật sự trở nên khó coi, tái nhợt như tờ giấy trắng, cơ thể gầy yếu lại bắt đầu run rẩy, như thể một cơn gió cũng có thể thổi bay cô ta.

“Cô Đào, mời cô đi cho, đừng tới làm phiền tổng giám đốc Cường và cô Lâm nữa.”

Mộ Dung Bạch dường như không nhận ra vẻ mặt của cô ta đang tệ đến mức nào, vẫn nói những lời dửng dưng và lạnh lùng như vậy.

“Đủ rồi, Mộ Dung Bạch, anh đừng nói nữa” Lâm Hương Giang thật sự không thể nhìn nổi nữa.

“À, đúng vậy, anh ta vốn dĩ không muốn đứa bé này, anh ta muốn tôi phá bỏ đứa bé này đi, anh ta sẽ không thèm quan tâm đến sự sống chết của đứa bé. Tôi thật ngu ngốc, tại sao tôi lại muốn cầu xin anh ta chứ?” Đào Hương Ví lẩm bẩm tự nói chuyện với chính mình như thể cô vừa tỉnh dậy từ một giấc mơ, sau đó quay người lại và bỏ đi như một cái xác không hồn “Này cô…” Lâm Hương Giang còn muốn hỏi cô ta vài câu, nhưng cô ta đã quay người rời đi, hoàn toàn mất hết hy vọng với cái người tên Nguyễn Cao Cường kia.

“Mộ Dung Bạch, anh không thể để cho cô ta gặp Nguyễn Cao Cường lần sao?”

Lâm Hương Giang không biết giữa hai người họ có vướng mắc gì, lẽ ra cô không nên hỏi đến chuyện của họ, nhưng nhìn thấy dáng vẻ của Đào Hương Vi như vậy, cô cảm thấy cô ta thật sự rất đáng thương.

“Cô Lâm, tôi làm như vậy đều là tuân theo sự căn dặn của tổng giám đốc Cường”

Mộ Dung Bạch nghiêm túc nói rõ từng chữ một.

Vì vậy, người tàn nhãn không phải là anh ta, mà là Nguyễn Cao Cường Đôi mắt của Lâm Hương Giang trïu xuống, cô phải nói chuyện này thật rõ ràng với Nguyễn Cao Cường mới được, không phải là vì Đào Hương Vị, cũng không phải là muốn xen vào chuyện của người khác, mà là vì đứa bé đó đang bị bệnh.

Khi vết thương của Lâm Hương Giang đã khá hơn một chút thì sẽ trở về thành phố Minh Thái, nhưng cô vẫn cần phải ở nhà nghỉ ngơi và đến bệnh viện tái khám thường xuyên.

Cô vẫn sống tại nhà của Hoàng Kiều Liên, từ chối việc Hà Tuấn Khoa sắp xếp cho cô đến căn hộ của anh ở.

Anh không những không ép cô, mà còn đưa con trai đến thăm cô.

“Mẹ ơi, mẹ thật sự vì cứu bố mà bị người ta bắn sao?” Lâm Thanh Dương lắc đầu thở dài, đau đớn hỏi han mẹ của mình.

Lâm Hương Giang liếc nhìn Hà Tuấn Khoa, tại sao anh lại nói chuyện này với con trai của cô chứ?

“Ứct “Mẹ thật khờ mà, tại sao phải vì loại đàn ông như bố mà bị bắn chứ?” Thắng bé lắc đầu than thở, cảm thấy xót thương cho mẹ của mình.

Hà Tuấn Khoa đứng sau lưng thãng bé khuôn mặt trở nên tối sầm lại, thằng bé này đang nói cái gì vậy?

“Bố sắp cưới một người phụ nữ khác rồi, mà mẹ còn đưa thân ra đỡ đạn cho ba. Nếu như bị bản chết thì làm sao đây? Mẹ không nghĩ là từ nay về sau con phải trở thành trẻ mồ côi sao?” Lâm Thanh Dương phụng phịu, cảm thấy đặc biệt tủi thân.

“Mẹ…” Thấy con trai như vậy, Lâm Hương Giang trong một lúc không biết trả lời như thế nào, thằng bé này lại bày trò gì đây?

Lâm Thanh Dương vừa nắm chặt tay mẹ, vừa nói: “Mẹ à, mẹ không nỡ bỏ mặc bố chết như vậy thì mẹ và bố quay lại với nhau đi, bố người chúng ta mãi mãi ở bên nhau, có được: không?”

Nghe được những lời này của con trai, sự u ám trên gương mặt của Hà Tuấn Khoa lập tức biến mất.

Lâm Hương Giang nghe đến đây thì đã hiểu được mánh khóe của con trai, cô gãi nhẹ trên chiếc mũi nhỏ xinh của thăng bé, nói: “Con đến thăm mẹ hay là đến đây để làm người thuyết phục vậy hả?”

“Mẹ, sao mẹ lại không chịu quay lại với ba? Bố đã hủy bỏ đám cưới với người phụ nữ đó rồi mà” Thăng bé bây giờ đang dồn hết sức để làm cầu nối cho hai người “Nếu con đến để làm người thuyết phục thì con đi về đi, đừng làm phiền mẹ nghỉ ngơi.” Đối với con trai, tâm trạng của cô cũng không tốt hơn là mấy.

Cô đoán, những lời này chắc chản là do Hà Tuấn Khoa dạy cho thắng bé Thấy cô thật sự không muốn quan tâm đến họ, hai bố con liếc mắt ra tín hiệu cho nhau, sau đó Lâm Thanh Dương lập tức thay đổi, nắm lấy tay mẹ mà nũng nịu nịnh nọt: “Mẹ ơi, hôm nay con và bố sẽ mang đến cho mẹ một bữa ăn rất ngon, bố nói là do chính tay bố nấu đó.”

Lâm Hương Giang lườm thằng bé, cái thằng bé này thay đổi thái độ cũng nhanh quá nhỉ?

Ngay sau đó cô nhìn Hà Tuấn Khoa với ánh mắt nghi ngờ, anh tự mình xuống bếp nấu ăn sao? Cô có hơi không tin, anh đường đường là một chủ tịch tập đoàn mà biết nấu ăn sao?

“Không phải là muốn bỏ độc vào thức ăn hãm hại mình chứ?”

Nếu như anh nấu ra một cái món không ra gì, thế thì chẳng khác nào muốn làm hại khẩu vị của cô?

Lông mày dài rậm của Hà Tuấn Khoa hơi nhướng lên: “Coi thường anh hả?” Anh quay người đi vào trong bếp, chỉ buông một câu nói: “Em cứ chờ đấy”

Cô chỉ kịp nhìn theo tấm lưng cao to và dũng mãnh của một người đàn ông. Anh còn xắn khuy măng sét một cách tươm tất, lộ ra đôi bàn tay khỏe khoắn, từng ngón tay thon gọn sạch sẽ, khó ai có thể tưởng tượng được đôi bàn tay này thường ngày anh vẫn hay dùng để ký những hợp đồng trị giá hơn ba trăm tỷ đồng. Vậy mà đôi bàn tay ấy bây giờ lại muốn nấu cho cô một bữa ăn sao?

“Mẹ, con đi giúp bố nấu ăn, mẹ cứ ở đây đợi hai người đàn ông tụi con phục vụ bữa ăn cho mẹ nha!” Thắng bé nói xong thì lập tức chạy ù thật nhanh vào phòng bếp.

Khóe mắt Lâm Hương Giang giật một cái, cô có hơi lo lắng không biết bố con họ có đốt rụi căn bếp hay không đây?

Nhưng sự lo lắng của cô là dư thừa, không ngờ rằng Hà Tuấn Khoa có thể nấu được một bàn đầy ắp món ăn, hơn nữa trông chúng còn rất ngon miệng nữa.

“Mẹ, mẹ mau ngồi đi, có thể ăn tối rồi”

Thắng bé bước tới, đưa tay ra đỡ cô.

Ba người ngồi xuống bàn ăn, cô vô cùng ngạc nhiên, những món này thật sự là do anh nấu sao?

“Mẹ, mẹ mau nếm thử đi. Những món ăn này đều là do bố học nấu với đầu bếp ngày hôm qua đấy. Mẹ xem, bố đã vì mẹ mà cố gắng nhiều lắm đấy”

Hóa là là hôm qua mới vừa học nấu, cô liếc nhìn Hà Tuấn Khoa, nhưng anh không nói gì cả, chỉ im lặng đợi cô nếm thử.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play