Chương 173: Độc nhất lòng dạ đàn bà
Cũng không biết có phải do đang ốm hay không mà đêm nay, người đàn ông này nghe lời đến lạ.
Sau khi cho hẳn uống thuốc, Lâm Hương Giang bảo hẳn năm xuống, hẳn liền năm ngay.
Điều kỳ lạ là, nhiệt độ cơ thể hẳn nhiệt kế đo ra rất cao, nhưng cô dùng tay sờ trán hẳn lại thấy rất bình thường Nhưng hẳn mới uống thuốc xong, một lát nữa hẵng xem lại xem nhiệt độ có giảm bớt hay chưa.
Lâm Hương Giang lại về bếp nấu đồ ăn cho hẳn. Cô tìm kiếm một lúc, trong bếp không có nguyên liệu nấu ăn gì, chỉ đành nấu cho hẳn ít cháo.
Phần cháo cho một người nhanh chóng được nấu xong, cẩn thận bưng tới trước mặt hắn: “Ăn được rồi, còn nóng lắm, anh cẩn thận một chút.”
Hà Tuấn Khoa nằm trên sô pha, trong tay cầm cái máy tính bảng giải quyết một c, thấy cô tới mới dừng công Hắn nhìn bát cháo bốc hơi nóng hôi hổi, lại nhìn người phụ nữ, không lên tiếng cũng không tỏ ý gì là muốn ăn.
“Sao vậy? Không mu nét mặt người đàn ông, hỏi.
“Tay đau, không tiện” Sau giây lát, hẳn mới lên tiếng.
Lâm Hương Giang nhìn hẳn chäm chặp không chớp mắt, ý ám chỉ lộ liễu như vậy sao cô có thể không nghe hiểu, không phải chính là muốn cô đút đấy ư?
Người đàn ông này, dung túng hẳn một lần là hắn đã bắt đầu làm kiêu rồi?
“Được, tôi đút anh ăn” Ai bảo vết thương của hắn do vì cô mới có cơ chứ.
Hầu hạ ông lớn này ăn cháo xong, cô lại lấy nhiệt kế định đo lại nhiệt độ cơ thể hẳn.
Hà Tuấn Khoa thoáng cau mày, gương mặt điển trai lúc này hơi ửng đỏ, dường như rất khó chịu: “Tôi thấy hơi sốt, tôi nghĩ tắm cái đã thì tốt hơn”
Hồi trước khi con trai bị ốm phát sốt, cô đai ăn à?” Cô nhìn cũng sẽ cho nó tắm nước ấm để hạ nhiệt vật lý.
Cô võ đầu có hơi rầu tĩ, đúng là nóng ruột quá mà đâm mụ đầu rồi, ban nấy sao lại không nghĩ ra chuyện cho hẳn đi tắm?
Cô đặt nhiệt kế xuống, vội vã đứng dậy: “Tôi đi xả nước cho anh.”
Người phụ nữ vừa rời đi, Hà Tuấn Khoa lập tức nhìn sang cây nhiệt kế, đôi mày dài nhướn lên, có phải cũng nên giấu cả món đồ chơi này đi không?
Lâm Hương Giang xả nước ấm vào bồn tâm, nhìn hẳn vào phòng tắm, không quên dặn dò: “Coi chừng vết thương, không được để dính nước.”
Người đàn ông đang tắm, cuối cùng cô đã có thể nghỉ ngơi một lát. Cô liếc cái đồng hồ trên tường, đã sắp 0 giờ đêm rồi, chạy vạy.
cả buổi trời, chẳng lẽ đêm nay cô phải ở lại đây chăm sóc hắn?
Bụng nghĩ lát nữa người đàn ông đi ra, cô vẫn phải đo nhiệt độ cho hắn, nếu nhiệt độ bình thường, vậy hẳn cô có thể đi rồi.
Chỉ là cái nhiệt kế cô mới đặt xuống bàn ấy thế giờ đã chẳng thấy đâu. Cô tìm hết phòng khách rồi lại tìm trong phòng bếp, vẫn không tìm thấy.
Đúng là lạ lùng, rõ ràng mới đặt trên bàn mà, sao mới quay đi đã biến mất rồi?
Tận khi đã bỏ cuộc cô mới thình lình nghĩ ra, người đàn ông kia đã vào phòng tắm được một lúc rồi, tại sao vẫn còn chưa đi ra?
Không phải là váng đầu ngã lăn ra bồn tắm luôn rồi chứ?
Quả tim căng chặt, cô vội vã đi tới gõ cửa phòng tắm: “Hà Tuấn Khoa? Anh không sao chứ? Tầm xong chưa vậy?”
Gõ mấy hồi, bên trong mới vọng ra tiếng người đàn ông: “Xong rồi”
“Thế sao anh còn chưa đi ra?”
“Tôi quên lấy quần áo rồi” Không phải hắn không muốn đi ra, mà là không đi ra được.
Lâm Hương Giang đành phải đi lấy quần áo giúp hắn, còn tưởng lấy xong đưa tới cửa phòng tắm cho hắn là được rồi, ai ngờ người đàn ông này lại có lắm yêu cầu, còn bắt cô phải đi vào trong Cô chần chừ: “Tôi đi vào có phải không tiện lắm không?”
Từ bên trong vọng ra tiếng ho của người đàn ông, sau đó mới nói: “Không có gì không tiện cả, em vào đi.”
Điên mất, là cô thấy không tiện đó được chưa…
Nhưng nghĩ hẳn ở trong đó quá lâu cũng không tốt, nói không chừng nước đã lạnh hết rồi, nếu làm bệnh nặng thêm, trách nhiệm này lại sẽ đổ cả cho cô.
Nghĩ có khả năng hẳn còn ngâm mình trong bồn tắm, cô đi vào cũng không có gì không tiện lắm, bèn cần răng đi vào.
*Ờ… anh, sao anh không mặc đồ?”
Chẳng ngờ mới mở cửa đã nhìn thấy người đàn ông đứng bên bồn tắm, trên người tất nhiên chẳng mặc gì. Cô chịu đòn tấn công quá lớn, thực sự muốn hỏi hẳn tại sao lại không ngâm người trong bồn tắm.
Hà Tuấn Khoa nhún vai đến là vô tôi: “Có quần áo thì đã không cần phiền em mang vào đây”
“Tôi, không phải hỏi anh cái đó…” Cô đã quay mặt đi không dám nhìn.
Không phải cô vờ vĩnh, rõ ràng đã có quan hệ thân thiết da thịt với hẳn, cũng không phải lần đầu trông toàn bộ cơ thể hẳn, nhưng cơ thể người đàn ông này thực sự tốt tới quá đáng, cô sợ mình sẽ không cưỡng nổi sự mê hoặc.
Bây giờ trong đầu đã có hơi mất khống chế, vô thức nghĩ tới bờ vai rộng dày của hẳn, lồng ngực chắc nịch của hẳn…
“Anh mau mặc đồ đi, đừng để bị lạnh”
Cô ném luôn quần áo sang cho hẳn, mải mốt quay gót chạy đi Chạy ra khỏi phòng tắm rồi vẫn còn cảm giác hơi thở dồn dập khó nhọc, dùng tay quạt quạt trước mặt, hai gò má vẫn nóng tới đáng sợ.
Đợi người đàn ông mặc áo choàng tắm xong đi ra, Lâm Hương Giang quyết định rời khỏi.
“Tôi thấy giờ nhiệt độ cơ thể anh khá bình thường rồi, thời gian cũng không còn sớm, tôi phải về đây” Cô cầm túi xách lên quay người đi.
Ánh mắt người đàn ông thoáng trầm xuống, nom gò má cô còn hơi ửng đỏ, rành rành là dáng vẻ hoảng hốt bỏ chạy.
Cô chỉ mới nhấc chân, người đàn ông đã tóm lấy cổ tay cô, lời nói có vẻ vô lại: “Em không được đi”
Lâm Hương Giang sầu não quay đầu: “Ngày mai tôi còn phải đi làm” Cũng đâu thể bắt cô ở lại đây chăm sóc hẳn cả đêm được đúng không?
“Nếu tới nửa đêm, tôi lại sốt nữa thì phải làm sao?” Người đàn ông nhìn cô chăm chú, ánh mắt bình tĩnh lại thản nhiên.
Lâm Hương Giang rầu rĩ, nhưng lại đâu thể làm khó một bệnh nhân được?
“Thế anh muốn tôi làm sao?” Cô thở dài một hơi hết cách.
*Ở lại đây, trông cho tôi” Hẳn đúng thật là không khách sáo.
Khóe mắt giật giật, muốn cô thức cả đêm, trông cho hẳn?
Ngay giây sau, người đàn ông đã kéo cô vào phòng ngủ: “Tôi ngủ em ở bên cạnh, nếu tôi phát sốt hôn mê không tỉnh, em còn có thể cứu tôi một mạng”
“Hơ, hóa ra anh sợ chết à *Ừ, sợ, sợ tôi chết rồi nửa đời sau em phải làm quả phụ”
“Thế giờ anh đi chết luôn được rồi”
Không khách sáo nhấc gối lên đập hắn.
Người đàn ông ho lên như thật, che ngực nói: “Đúng là độc nhất lòng dạ đàn bà mà…
Sau khi ly hôn cô không ngờ sẽ còn có qua lại với hẳn, càng không ngờ mình còn sẽ nằm cùng hắn trên một chiếc giường.
Lần trước nắm với nhau, giữa họ còn có con trai, bây giờ thì chỉ có hai người họ.
“Mau ngủ đi, không được mở mắt”
Ai nấy đắp chăn năm lên trên giường, cô vẫn cố ý để trống ra một khoảng giữa hai người.
Người đàn ông lườm cô một cái bất mãn: “Nằm xa như vậy, sợ tôi ăn em à?”
“Sợ anh lây bệnh cho tôi.”
Hà Tuấn Khoa cau mày, cuối cùng không nói gì nữa.
Lâm Hương Giang rất muốn giữ tỉnh táo, nhưng mệt mỏi cả buổi tối, cô đã sẵn rất mệt, nhắm mắt cái là ngủ đi ngay.
Cô nằm mơ, trong mơ có một người đàn ông rất đẹp trai hôn cô, thế mà cô còn cười rất mê trai…
Khi mở mắt, ngoài cửa sổ có tia nắng rọi vào, trời đã sáng rồi ư?
Cô muốn vươn vai, thoáng cử động mới nhận ra có điều không đúng, cô… từ lúc nào mà đã ôm nhau với Hà Tuấn Khoa rồi?
Nói cho chính xác, là cô ôm chặt lấy hắn như gấu bông, chân còn gác lên người hẳn!
Cái áo choàng tắm trên người hẳn không biết có phải bị cô kéo ra hay không mà để lộ một khoảng da thịt chắc nịch, mặt cô còn đang dán vào lồng ngực người đàn ông, bên tai là tiếng tim hẳn đang đập, mắt nhìn thấy một điểm nhỏ trên lồng ngực hắn…
Cô sắp điên mất thôi…
Cô giấy giụa muốn thoát khỏi tình thế lúng túng này, giọng nói hơi khàn mới tỉnh ngủ của người đàn ông vang lên trên đỉnh đầu: “Dậy rồi?
Người Lâm Hương Giang khựng lại, tim nhấc lên tận cổ họng.