Chương 165: Không nên dùng phương thức này để trả ơn
“Đúng, là anh hai của anh” Khi Nguyễn Cao Cường nhắc đến anh hai, trong đáy mắt mờ nhạt xuất hiện tia lạnh lẽo.
Vẻ mặt luôn dịu dàng tao nhã của người đàn ông lúc này có phần cô đọng lại, dường như anh ta không muốn nhắc đến người này quá nhiều.
Lâm Hương Giang trước đây nghe nói, Nguyễn Cao Cường có ba người anh, anh ta nữa là bốn, mọi người trong nhà họ Nguyễn Cao đều gọi anh là cậu chủ tư.
“Tại sao anh hai anh lại muốn bắt tôi?”
Cho đến nay, cô chỉ nhìn thấy anh trai thứ ba Nguyễn Cao Diệp của anh, hai người anh trai kia cô chưa từng gặp qua.
Cô và bọn họ không thù không oán, tại sao bọn họ phải nhắm vào cô?
Nguyễn Cao Cường che giấu vẻ lạnh lùng trên mặt, nhưng nét mặt vẫn cau có: “Anh hai tôi có thể đã nghe người khác nói em là bạn gái mới của anh, anh ấy muốn làm quen em.”
Lâm Hương Giang kinh ngạc: “Anh ta muốn làm quen tôi? Dùng cách bắt cóc?”
Người nhà nhà họ Nguyễn Cao bọn họ có phải là đều quá kì lạ rồi phải không?
Điều oan uổng nhất chính là, cô không phải bạn gái của anh ta!
“Chuyện này anh sẽ trở về nói với anh ấy rõ ràng, em yên tâm, sau này những chuyện như thế sẽ không xảy ra nữa”
“Đúng đúng, cần phải nói rõ ràng, anh mau chóng nói với anh ấy răng tôi không phải là bạn gái của anh, tôi chỉ là một nhân viên nhỏ, với anh cũng chỉ là mối quan hệ cấp trên cấp dưới, anh nói với anh ấy nửa đêm canh ba đừng cho người tới bắt cóc tôi.”
Cô chịu không nổi những đãi ngộ này.
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng muốn tách ra khỏi mối quan hệ giữa cô với anh ta, Nguyễn Cao Cường không khỏi bật cười: “Thật sao?
Em chỉ là quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới thôi sao?”
“Nếu không thì còn có quan hệ gị, tại cô thật sự sợ hãi, nào dám có mối quan hệ gì với anh ta?
*Lẽ nào đến bạn bè chúng ta cũng không phải sao?”
*À….vì bảo đảm an toàn, tôi nghĩ chúng †a tạm thời không nên làm bạn bè.”
Nguyễn Cao Cường chỉ nhìn cô cười, ánh mắt anh ta trì trệ mấy phần: “Em nói tối hôm qua là Hà Tuấn Khoa giúp em giải quyết rắc ly sau đó thì sao? Em và anh ta….”
‘à anh ta không có gì hết.” Cô vội hích, chỉ sợ cô càng như thế này càng khiến người khác hoài nghị.
Nguyễn Cao Cường không tiếp lời, chỉ nhìn cô chăm chăm, tất nhiên là không thể tin được.
Bị anh ta nhìn như vậy có chút chột dạ, Lâm Hương Giang đóng cổ áo, lo lắng răng bộ quần áo không thể che đi những vết hẵn, do người đàn ông để lại ở đường viền cổ áo.
Khó chịu ho nhẹ một tiếng: “Nếu không có chuyện gì, tôi quay về làm việc trước” Cô xoay người đi về phía cửa.
“Tiểu Giang” Nguyễn Cao Cường đột nhiên gọi cô.
Cô quay đầu nhìn anh ta, vẻ mặt có chút ngưng trọng: “Đừng qua lại với Hà Tuấn Khoa nữa, anh ta đã đính hôn rồi, em và anh ta là không thể nữa.”
Lâm Hương Giang nhếch môi, muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại nuốt xuống những gì mình muốn nói, giả vờ thoải mái mỉm cười “Tôi biết” Nói xong, cô tiếp tục bước đi.
Sau khi bước ra khỏi văn phòng, ở một góc, cô dựa lưng vào tường, hít thở thật sâu Thật ra Nguyễn Cao Cường không cần phải nhắc nhở, cô biết răng Hà Tuấn Khoa đã đính hôn, biết rằng sau khi họ ly hôn không thể có tương lai, nhưng phải làm sao đây …
Tối hôm qua bọn họ vẫn làm chuyện không nên làm, cho dù lúc đầu cô từ chối, nhưng cuối cùng cô lại không có cách nào hoàn toàn từ chối hản sao?
Cô biết răng trong lòng cô chưa hoàn toàn buông được hẳn ta xuống.
Cô không thích kiểu dây dưa này, cho dù cô thực sự nợ Hà Tuấn Khoa cả đời, cô cũng không nên trả ơn bằng cách này.
Vườn hoa, một biệt thự kiểu cổ xưa, nơi ở của Nguyễn Cao Diệp.
Nguyễn Cao Cường đã rất lâu không đến nơi này, hôm nay là vì tối hôm qua Lâm Hương Giang suýt bị bắt cóc mà tới.
Anh ta đang ngồi trong phòng khách với bộ bàn ghế bãng gỗ gụ, những đồ nội thất cổ lạnh lẽo làm cho không gian rộng lớn lạnh sống lưng.
Anh hai thích những thứ cũ kỹ như vậy, cũng giống như anh ta, luôn mang đến cho người ta cảm giác lạnh lẽo.
Anh ta ngồi được một lúc thì nghe thấy tiếng xe lăn qua và tiếng gạch lát sàn chà xát, là anh hai đến Ngay lập tức, anh nhìn thấy Nguyễn Cao Diệp đang ngồi trên xe lăn được người khác đẩy ra.
“Anh hai” Nguyễn Cao Cường hét lên, trên mặt không có một chút thân mật, nếu không phải vì Lâm Hương Giang, anh ta sẽ không tới.
Nguyễn Cao Diệp đã hơn hai tư tuổi, cả người nhìn rất gầy gò, không biết đôi chân có bệnh gì mà phải ngồi xe lăn.
“Hoá ra là em tự đến thăm, tại sao đột nhiên lại đến thăm anh?” Nguyễn Cao Diệp nhếch môi cười, trong đáy mắt lại ánh lên tia lạnh lùng.
“Anh hai, em nghe nói nhà thiết kế nữ của công ty, sau khi tan làm bị người của anh đến bắt” Anh ta nói một cách khéo léo Nguyễn Cao Cường biết anh ta đến là để khởi binh vấn tội, tối qua cấp dưới của anh đã trở về báo cáo, người không được mời đến, vì Hà Tuấn Khoa bất ngờ xuất hiện mang người phụ nữ đi, còn làm thương người của anh ta.
Mọi việc chưa thành, trong lòng anh ta vẫn còn hơi tức giận, chỉ có điều khi nghe tin người phụ nữ tên Lâm Hương Giang và Hà Tuấn Khoa có liên quan đến nhau, anh ta ngược lại cảm thấy thú vị “Mọi chuyện hoàn toàn là hiểu lầm thôi, anh nghe nói em tư đã có bạn gái, muốn xem xem cô gái nhà nào đã làm trái tim của em tư rung động, cử người mời cô ấy đến, không ngờ rằng mấy tên cấp dưới ngu ngốc của anh lại hiểu lâm ý của anh, suýt nữa làm cô ấy bị thương, cô ấy không sao chứ? “Anh ta giả vờ quan tâm.
Ngay sau đó anh ta liền nhớ ra điều gì đó: “Có điều anh nghe người của anh nói rằng lúc đó cậu chủ Hà xuất hiện, còn làm người của anh bị thương đã mang cô ấy rời đi, không ngờ rằng bạn gái của em lại quen biết cậu chủ nhà họ Hà?”
Gia đình nhà Nguyễn Cao luôn mâu thuẫn với gia đình nhà họ Hà, mà Nguyễn Cao Cường với tư cách là người đứng đầu nhà họ Nguyễn Cao, người phụ nữ của mình qua lại với kẻ thù, đây là điều cấm ky.
Nếu có chuyện như vậy, anh ta nhất định phải cắt đứt quan hệ với người phụ nữ này, nếu không gặp nguy hiếm chính là người phụ nữ này.
Nguyễn Cao Cường sẽ không hiểu dụng ý anh hai nói sao? Nếu không kiên định, nó có thể trở thành điểm yếu của anh ta.
Nguyễn Cao Cường cười lạnh, giọng điệu vẫn khách sáo: “Hôm nay em đến đây để nói rõ với anh hai, Lâm Hương Giang không phải người phụ nữ của em, cô ấy chỉ là một nhân viên bình thường trong công ty của em, anh không cần biết cô ấy.”
“0h? Cô ấy không phải là người phụ nữ của em sao? Là anh hiểu lâm sao? “Nguyễn Cao Diệp ngừng lại một lúc, sau đó cau mày:” Điều này còn tệ hơn nữa, cô ấy mặc dù là nhân viên của công ty chúng ta, nhưng lại có liên quan đến đối thủ, nói không chừng cô ấy là gián điệp do nhà họ Hà phái ạ người này sao em dám cho ở lại công ty? “
“Chuyện của công ty em sẽ phụ trách, anh hai cơ thể anh không tốt vẫn nên cố gắng an tâm dưỡng bệnh, những chuyện bên ngoài anh không cần phải bận lòng” Nguyễn Cao Cường nói rồi đứng dậ “Như em đã nói rõ ậy em không làm phiền anh nữa” Nguyễn Cao Cường nói xong chuẩn bị rời đi, sau khi cất bước chợt nghĩ đến điều gì đó, cuối cùng nói: “Đúng rồi, em hy vọng anh hai không cử người đến quấy rầy cô ấy nữa, cô ấy chỉ là một nhân viên nhỏ chịu không nổi nỗi sợ hãi. “
Không đợi anh hai trả lời, anh ta chỉ ngẩng đầu bỏ đi mà không thèm ngoảnh lại.
Nguyễn Cao Diệp với đôi lông mày kiêu hãnh đôi mắt u ám nhìn chằm chằm vào bóng dáng anh ta, bàn tay gầy guộc của anh nắm chặt vịn xe lăn, trên mu bàn tay anh nổi lên những đường gân vì tức giận. “Hừ…. hừ, được Nguyễn Cao Cường, dám coi thường quyền uy của mình”
Anh ta mới không tin Lâm Hương Giang chỉ là một nhân viên bình thường, cô ta thật sự bình thường như lời nói, em tư sao có thể đích thân đến nhà?
Vốn dĩ vị trí làm chủ nhà họ Nguyễn Cao thuộc về anh ta, nếu không phải vì năm đó em tư chơi đùa vô ý, hại anh ta bị tật không thể đi được, đến ngày hôm nay sao anh ta phải sống uất ức như vậy!
Anh ta nhất định bắt em tư phải trả giá, đoạt lại vị trí làm chủ thuộc về anh ta.