Chương 1066
Đào Hương Vi đứng trước mặt ông, giọng nói rất chân thành: “Ông nội, lời chúc phúc mà cháu và Cao Cường mong muốn nhận được nhất chính là từ ông, mời ông ở lại tham dự lễ cưới của chúng cháu”
Ông cụ nhìn cô ấy chằm chẳm, biểu cảm trên khuôn mặt già nua không chút thay đổi, khiến cho người ta không thể nhìn ra cảm xúc của ôngta.
Nguyễn Cao Cường cũng đi đến, dùng một tay ôm lấy Đào Hương Vi, nói với ông cụ một cách nghiêm túc: “Ông nội, mời ông ở lại đây”
Lần này ngược lại là tất cả mọi người đều mời ông cụ ở lại.
Ông cụ vẫn tức giận kéo căng khuôn mặt già nua như cũ, có vẻ như ông vẫn không thể nào vui vẻ được.
“Hương Vi đã gọi ông là ông nội rồi, ở trước mặt nhiều người như vậy, dù sao ông cũng phải giữ gìn thể diện cho cháu dâu của mình một chút chứ” Nguyễn Cao Cường nghiêng người ghé vào lỗ tai ông cụ nói.
Ông cụ liếc mắt nhìn anh khịt mũi: “Ông đồng ý để cho cô ấy gọi như vậy sao?”
*Ông cũng đã đích thân đến đây để tham dự lễ cưới của chúng cháu, điều này đủ cho thấy ông đã chấp nhận cô ấy rồi, cô ấy gọi ông là ông nội không đúng sao?” Nguyễn Cao Cường vẫn cười nói như trước.
Ông cụ liếc mắt nhìn dáng vẻ vừa lễ phép vừa lịch sự này của anh, rồi lại hừ một tiếng, đừng tưởng rằng ông ta không biết đứa cháu này đang muốn dùng những lời nói quang minh chính đại này để bãy ông ta.
Đào Vân Nhi đi tới, nắm lấy tay của ông cụ: “Cụ ơi, nếu như cụ không ở lại, cháu sẽ buồn lắm đấy”
Cô bé nói xong, miệng cũng xẹp xuống, bày ra dáng vẻ buồn bã.
Ông cụ nhìn bọn họ, biết rõ nếu như ông vẫn rời đi, chính là thực sự không giữ lại thể diện cho Nguyễn Cao Cường.
Ông cố ý nghiêm mặt nói: “Nếu như các cháu đều cầu xin ông ây, vậy thì ông sẽ miễn cưỡng ở lại”
Đào Hương Vi bất giác mỉm cười khi nghe những lời này của ông cụ, cô ấy và Nguyễn Cao Cường liếc mắt nhìn nhau.
Xem ra ông cụ đã thực sự chấp nhận cô ấy làm vợ của Nguyễn Cao Cường.
Lâm Hương Giang lập tức đi tới giúp đẩy xe lăn: “Ông nội, ông lại đây ngồi cạnh cháu nha”
Sau đó nói với Nguyễn Cao Cường: “Hai người còn không mau làm xong nghỉ lễ đi”
Nguyễn Cao Cường dắt tay Đào Hương Vi, cùng cô ấy đi về chỗ cũ.
Sau khi người chủ trì đọc lời tuyên thệ, hỏi Nguyễn Cao Cường liệu anh có nguyện ý cưới người phụ nữ trước mặt mình làm vợ không?
Đôi mắt phượng của anh chăm chú nhìn cô ấy, không chút do dự trả lời một cách kiên định: “Tôi nguyện ý”
Đào Hương Vi nghe thấy câu trả lời này của anh, trong lòng lập tức cảm thấy giống như có trăm hoa đua nở, hóa ra hạnh phúc chỉ là một điều đơn giản như vậy.
Khi đến lượt cô ấy trả lời, cô ấy cũng nhìn vào ánh mắt của anh và nói: “Tôi nguyện ý”
Dưới sự chú ý của mọi người, hai người trao nhãn cưới cho nhau.