Chương 1050

Lúc Lâm Hương Giang đi vào phòng bệnh thì nhìn thấy Dạ Hữu Khánh đang để người chia thức ăn, rất nhanh trên bàn cơm đã được bày đầy các loại thức ăn tinh xả: “Hương Giang, cậu đã đến rồi.

Lãnh Thiên Khuê nhìn thấy cô thì rất vui vẻ, cô ấy chủ động đi qua nghênh đón.

Dạ Hữu Khánh thấy cô ấy sải bước hơi nhanh, anh ta lập tức kinh hãi không thôi, vội vàng đỡ lấy cô ấy: “Em chậm một chút.”

Cô ấy liếc mắt nhìn anh ta một cái: “Không có việc gì đâu”

Dạ Hữu Khánh vẫn rất lo lắng, anh ta đỡ cô ấy đi đến trước mặt Lâm Hương Giang.

Lâm Hương Giang lập tức nhìn về phía vùng bụng đã lồi lên của cô ấy, bây giờ cô ấy xem như là đang giai đoạn sau của thai kỳ rồi, hành động cũng có chút nặng nề “Cậu và cục cưng đều khỏe chứ?”

Lâm Hương Giang nhìn về phía cô ấy, lúc này cô phát hiện vẻ mặt của cô ấy hơi tiều tụy, tựa như thật lâu rồi không được nghỉ ngơi tốt.

Trong mắt Lãnh Thiên Khuê có cảm xúc gì đó chợt lóe lên, cô ấy cong môi cười nhạt trả lời: “Trước mắt thì thấy cũng không có vấn đề gì quá lớn”

Cô ấy cầm lấy cánh tay của Lâm Hương Giang: “Tôi nghe Hữu Khánh nói cậu vừa mới đến, chắc là còn chưa có ăn gì nhỉ? Vừa lúc cùng ăn một bữa với bọn tôi đi”

Lâm Hương Giang còn chưa lên tiếng thì bụng của cô đã phát ra tiếng động, tỏ vẻ quả thật cô đã đói bụng rồi Cô xấu hổ cười: “Vậy tôi không khách khí nữa đâu.”

“Khách khí cái gì chứ. Mau qua đây ngồi xuống đi.

Lãnh Thiên Khuê kéo cô đi đến bàn ăn.

“Chuẩn bị nhiều đồ ăn như vậy, xem ra là có một phần của tôi rồi”

Lâm Hương Giang nói với Dạ Hữu Khánh.

Dạ Hữu Khánh không có gì vẻ mặt gì mà nói: ‘Gần đây khẩu vị của Thiên Khuê không tốt, tôi đế đầu bếp làm nhiều một chút, xem xem cô ấy muốn ăn cái gì”

Lâm Hương Giang bĩu môi, cô vừa định khen anh ta hiểu đạo đãi khách, hóa ra là do cô tự mình đa tình.

Lãnh Thiên Khuê liếc xéo anh ta một cái, cũng may cô ấy biết tính cách của anh ta thẳng thản như vậy, nếu không cô ấy đã ghét bỏ cái tính tình thối của anh ta rồi.

” Hương Giang, cậu xem nếu mấy in không thích hợp với cậu, tôi lại bảo người đi làm phần khác cho cậu Sau khi Lãnh Thiên Khuê mang thai thì còn có một loại dịu dàng nữ tính.

Lâm Hương Giang lặng lẽ đánh giá cô ấy của bây giờ, bỗng nhiên cô có một loại cảm giác hoảng hốt. Phải biết rằng trước kia cô ấy giống như một cây ớt nhỏ, không sợ đau cũng không sợ chết, cứ muốn đối đầu với Dạ Hữu Khánh đến cùng.

Thật ra cô ấy như bây giờ cũng rất tốt, quên đi thù hận trong quá khứ, nhưng lỡ đâu cô ấy hồi phục lại ký ức, điều này đối với cô ấy mà nói là một loại tai họa, cô ấy sẽ càng hận Dạ Hữu Khánh hơn.

Đã đi tới bước này rồi, Lâm Hương Giang rất khó nói với cô ấy về chuyện trước kia.

“Bây giờ khẩu vị của tôi không tồi, mấy thức ăn này cũng không tệ, không cần phải làm nữa đâu” Cô trả lời.

Dạ Hữu Khánh cầm lấy đũa lên, sau đó anh ta hỏi Lãnh Thiên Khuê: “Em muốn ăn cái gì? Có muốn thử món tôm này không?”

Lãnh Thiên Khuê gật đầu: “Được”

Cô ấy nói muốn ăn, Dạ Hữu Khánh lập tức thả đũa xuống, anh ta đeo bao tay dùng một lần lên rồi bắt đầu bóc vỏ tôm cho cô ấy.

Thấy một màn như vậy, Lâm Hương Giang không khỏi âm thầm cảm thán, quả nhiên là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, chỉ có Lãnh Thiên Khuê là có thể khiến cho người đàn ông kiêu ngạo lại xấu tính như anh ta trở nên chủ động săn sóc như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play