Chương 1039
Hơn nữa, cô chưa bao giờ tiếp nhận tình cảm của anh ấy, anh ấy vẫn luôn xem lời từ chối của cô như gió thoảng qua tai.
Đối với Hoàng Công Thành mà nói, cô có thể nói là không thẹn với lòng Ba tháng sau.
Hôm nay Lâm Hương Giang nhận được thiệp mời đến dự đám cưới của Nguyễn Cao Cường và Đào Hương Vi.
Quà gửi kèm theo thiệp mời gồm có một chai nước hoa phiên bản giới hạn do cô điều chế ra, trên thiệp mời là ảnh cưới ngọt ngào của hai người.
“Thật sự không ngờ, trong quãng đời còn lại còn có thể nhìn thấy được bọn họ tổ chức đám cưới” Lâm Hương Giang không nhịn được cảm thán.
Hai người phân phân hợp hợp bao nhiêu lâu như vậy, Nguyễn Cao.
Cường thậm chí còn từng kết hôn, lấy một người phụ nữ khác, không ngờ cuối cùng bọn họ vẫn có thể đến được với nhau.
Chuyện này chắc là do duyên trời định.
Hà Tuấn Khoa cầm cà vạt đến đưa cho cô: “Em yêu, giúp anh thắt cà vạt đi”
Cô đặt thiệp mời xuống, sau khi cầm lấy cà vạt thì đứng trước mặt anh, thắt cà vạt cho anh.
Hà Tuấn Khoa nhìn lướt qua tấm thiệp mời trên bàn, cuối cùng ánh mắt dừng trên người phụ nữ trước mặt, đột nhiên nói: “Nếu không chúng ta cũng tổ chức đám cưới đi?”
Lời nói này giống như khiến cô giật mình vậy, động tác của cô đột nhiên dừng lại, ngấng đầu nhìn anh: “Anh đừng có ý nghĩ này trong đầu”
Anh không khỏi cong môi cười: “Sao vậy? Mặc áo cưới không phải nguyện vọng lớn nhất của phụ nữ các em sao?”
“Ai nói với anh phụ nữ nhất định phải mặc váy cưới chứ?” Cô không cho rằng kết hôn nhất định phải tổ chức đám cưới.
Huống hồ cô không phải là chưa mặc qua váy cưới, hơn nữa còn không phải một lần.
Mỗi lần tổ chức đám cưới đều không thành công, có thể nói cả đời này của cô đã sản sinh ra ám ảnh tâm lý với việc tổ chức đám cưới này.
Chỉ là đối với Hà Tuấn Khoa mà nói, không tổ chức được cho cô một đám cưới chính thức, luôn cảm thấy mắc nợ cô.
“Em thật sự không muốn một đám cưới thuộc về anh và em sao?”
Anh rất nghiêm túc hỏi.
Cô läc đầu: “Bỏ đi, bây giờ chúng ta cũng coi như là vợ chồng già rồi, còn tổ chức đám cưới nữa sẽ bị người ta chê cười đấy”
“Vậy lần sau chúng ta tổ chức ngày kỷ niệm cưới là được rồi” Anh vẫn không muốn từ bỏ.
Lâm Hương Giang cảm thấy phiền phức ta chụp một tấm ảnh làm kỷ niệm là được rt những việc khác”
Người đàn ông từ từ nhướng mày: “Em sống cùng anh là chuyện xấu hố như vậy sao?”
Lúc này Lâm Hương Giang đã thắt xong cà vạt cho anh, dùng sức kéo anh xuống: “Anh ít suy nghĩ lung tung đi, em là sợ phiền phức, cuộc sống hiện tại của chúng ta không phải rất tốt sao?”
Cho dù Hà Tuấn Khoa có nói thế nào cũng không thể đả động được cô, anh cũng chỉ đành từ bỏ.
“Vậy thì làm theo ý của em đi”
“Được rồi, anh ngoan ngoãn đi làm kiếm tiền nuôi gia đình đi”
“Đừng, đến lúc đó chúng không cần phải làm Cô cười híp mắt kiễng chân lên hôn lên môi anh.