Chương 1022
“Em muốn làm vài món cho Thanh Dương ăn, đợi lúc nó trở về doanh trại đặc huấn rồi, nó sẽ không được ăn đồ mẹ nó nấu.”
Thì ra là làm cho con trai.
Tuy lời của cô ấy nói không sai, nhưng cô ấy tốt với con trai như vậy, trong lòng người đàn ông vẫn có một chút bất bình.
“Nói vậy thì em cũng phải làm chút đồ ăn cho anh!” Anh ấy yêu cầu.
“Vì sao?” Lâm Hương Giang quay đầu lại liếc anh ấy một cái.
“Cho công bằng!” Anh ấy trả lời nghiêm túc, nhưng trong mắt cô ấy, anh lại như đứa nhỏ cố tình gây sự.
Cô ấy giũ tay anh ra: “Nếu anh muốn ăn, bình thường em có thể làm cho. Hôm nay anh cũng đừng tranh giành với conl”
“Hôm nay không giống, hôm nay là lễ mừng năm mới” Anh ấy luôn có lý do.
Cô ấy lại quay đầu nhìn anh ấy, nhướng mày: “Em thấy là anh đang cốýt”
Hà Anh Khoa đưa một tay vào trong túi: “Nếu em không muốn thì anh cũng không miễn cưỡng, món ăn đầu bếp làm anh cũng ăn được.”
Lâm Hương Giang nhìn bộ dạng không sao cả kia của anh ấy,thâm nghĩ anh diễn cũng hay lắm.
“Quên đi, cũng làm cho anh một phần vậy”
Người đàn ông nghe nói như thế, bên môi mỉm cười lần thứ hai, cúi đầu hôn lên môi cô ấy một cái: “Cảm ơn vợ yêu của anh!”
“Anh ít nịnh nọt đi!” Cô ấy đánh anh ấy một cái, sau lại nói: “Anh đi xem thử đồ ăn đầu bếp làm cho bọn Hương Ví có ổn không đi”
“Được” Anh ấy quay người đi qua bên kia phòng bếp.
Lâm Hương Giang chuẩn bị tiếp tục thì di động trong túi cô ấy đột ngột vang lên. Cô ấy lấy ra xem thử, đây là… Lãnh Thiên Khuê?
Đã một thời gian rồi cô ấy không liên lạc với Lãnh Thiên Khuê, từ sau khi cô ta xảy ra chuyện rồi tỉnh dậy quên hết tất cả, cô ta còn biến Dạ Hữu Khánh trở thành người đàn ông mình âu yếm.
Lần trước liên lạc, Dạ Hữu Khánh mời bọn họ đi uống rượu mừng của họ. Lãnh Thiên Khuê lại đồng ý kết hôn với anh ta.
Tất nhiên, ngay lúc đó Lãnh Thiên Khuê vẫn chưa khôi phục trí nhớ.
Thấy Lãnh Thiên Khuê tin tưởng Dạ Hữu Khánh như vậy, yêu anh ta sâu đậm như thế, căn bản cô ấy không tài nào nói với người kia, rắng Dạ Hữu Khánh là kẻ thù của cô ta được.
Hôm nay Lãnh Thiên Khuê đột nhiên gọi điện thoại đến đây, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?
Cô ấy nghĩ xong bèn bắt điện thoại: ‘Alo?”
“Là chị Lâm Hương Giang ạ?” Giọng của Lãnh Thiên Khuê rất nhỏ.
“Là tôi, năm mới vui vẻ!” Cô ấy chào hỏi.
“Năm mới vui vẻ, chị Hương Giang! Nếu năm mới chị có rảnh, vậy chị đến chơi chỗ em đi!” Lãnh Thiên Khuê mời cô ấy.
Lâm Hương Giang mỉm cười nói: “Được, nếu hôm nào tôi rảnh.
Dạo này cậu thế nào rồi? Dạ Hữu Khánh không ăn hiếp cậu đấy chứ?”