Chương 1015
Nhưng Lâm Hương Giang chưa bao giờ là người chiêu chuộng ông.
Cô còn nói với chị Phương: “Mỗi ngày sớm tối chị nhỏ hai giọt tỉnh đầu vào máy khuếch tán, điều này rất tốt cho cụ ông, chị biết chưa?”
Chị Phương liếc nhìn ông cụ, vẻ mặt u ám đáng sợ nhưng lại đang kìm nén tính tình, rồi cúi đầu đáp: “Tôi biết rồi.”
“Cô biết cái gì mà biết? Nếu cô dám dùng đồ vật này, thì cô cút về nhà cho tôi” Ông cụ mắng.
Lâm Hương Giang ngồi xuống ghế bên giường bệnh, nhìn thẳng vào ông cụ, không nói lời nào.
Bị cô nhìn như vậy, ông cụ không hiểu ra sao, tức giận hừ một tiếng: “Cô nhìn tôi làm gì? Trên mặt tôi cũng đâu có vàng để cô nhặt”
Lâm Hương Giang làm như có thật, gật đầu: ‘Phải đó, trên mặt ông không có vàng, chỉ có nếp nhăn già nua và đồi mồi thôi. Ông nói xem, ông đã đến tuổi này, sao tính khí còn ương bướng như vậy?”
Ông cụ liếc mắt một cái, trong mắt đều là sự bực tức lạnh lùng.
Tuy những lời này của cô không sai, nhưng nghe ra thực sự chướng tail “Ông còn cãi nhau với Hương Vi và Vân Nhi. Bây giờ ông còn thấy cháu chướng mắt. Có phải ông có thành kiến gì với phụ nữ không?”
Lâm Hương Giang một tay chống cäm nhìn kỹ ông.
Ông cụ kéo căng khuôn mặt già nua, mắt to mắt nhỏ trừng lớn nhìn cô: “Bọn con gái ranh các người đúng là khó dây, quả thực không thể cao quý hơn!”
Lâm Hương Giang lắc đầu: “Xem ra cháu nói không sai, ông đúng là có thành kiến với phụ nữ. Nhưng ông đừng quên, chị Phương vẫn luôn chăm sóc ông cũng là phụ nữ đó.”
Nét mặt ông cụ càng căng cứng hơn, suy nghĩ một hồi rồi nói: “Cô ấy là người bình thường”
“Ông nói vậy là ngoài chị ấy ra, những người phụ nữ khác đều không bình thường?”
Ông cụ cau mày: “Cô đừng có ở đây giảo hoạt với tôi, không có việc gì thì đi giùm, đừng quấy rầy tôi.”
“Cháu đúng là không có việc gì đặc biệt, cho nên mới đặc biệt đến thăm ông. Nếu cháu không có thời gian rảnh thì sao tới được?”
Cô nói chuyện quả thực sắp chọc tức ông cụ muốn ngất lần nữa!
“Cô mau chóng cút đi” Tâm tình của ông cụ có chút kích động.
Lâm Hương Giang nhanh chóng đem máy khuếch tán đến trước mặt ông: “Ông mau ngửi mùi hương này đi.”
Ông cụ giơ tay định đẩy cô ra, nhưng mùi hương xộc vào mũi, ông cảm thấy sảng khoái và tâm trạng cũng dịu đi rất nhiều.
Lâm Hương Giang nhìn thấy sác mặt của ông thay đổi, sau đó nói: “Ông nội, thế nào rồi? Bây giờ có phải ông cảm thấy cả người đều thoải mái hơn rất nhiều không?”
Ông cụ lườm cô một cái, âm ừ không phản bác.
Lâm Hương Giang cong môi, lão già này đúng là cứng miệng, nhìn dáng vẻ ông ta thật là khó tính.
*Vậy cháu sẽ để cho chị Phương mỗi ngày nhỏ hai giọt cho ông”
Cô đưa máy khuếch tán tinh dầu cho chị Phương Lần này ông cụ không từ chối như vừa rồi.
“Ông nội, tâm trạng của ông đã dịu đi rồi, có phải không cần xua đuổi hai mẹ con Vân Nhi nữa không?” Lâm Hương Giang nói.
Ông cụ nhíu mày, buột miệng nói: “Ông xua đuổi hai mẹ con chúng khi nào?” Ông ta chỉ là kêu Đào Hương Vi rời xa cháu trai của ông ta mà thôi.