Chương 1011
Đào Hương Vi đứng tại chỗ không nhúc nhích, không hề sợ hãi mà chống lại ánh mắt của ông ta: “Vừa nấy ông nói muốn mời bác sĩ giỏi nhất đến cho anh ấy?” Nếu là như vậy thì tốt quá.
“Phải hay không cũng không liên quan đến cô, bây giờ cô lập tức rời khỏi nó đi, nó bị như này cũng là do cô hại cả!” Ông ta nhìn đến cô liền tức giận.
“Tôi đã cảnh cáo nó bao nhiêu lần, sẽ có ngày nó bị cô hại chết, vậy mà nó lại không nghe, bây giờ bị như này cũng đáng lắm!”
Ông ta cứ một câu lại một câu nhắm vào cô.
Đào Hương Vi nhíu mày lại: “Ông có phải hồ đồ rồi không? Anh ấy bị như vậy là do Nam Thuỳ Dương, không ai nói với ông nguyên nhân anh ấy bị như vậy à?”
Ông ta không đuổi cô đi được, còn dám đứng tranh luận với ông ta, càng tức giận hơn.
“Nếu cô không lừa nó ly hôn với Nam Thuỳ Dương, thì chuyện này có xảy ra không?”
Đào Hương Vi nghe vậy liền bật cười: “Ông nhìn tôi không vừa mắt, đương nhiên là đổ hết tội lên đầu tôi rồi”
Cô không muốn tiếp tục đôi co với ông ta nữa, cho dù là lỗi của Nam Thuỳ Dương thì cũng sẽ đổ hết tội lên đầu cô, cô nói gì cũng vô dụng “Vậy cô còn không mau cút? Còn muốn ở đây gây thêm hoạ gì cho nó nữa?” Ông ta lại đuổi cô đi.
Đào Hương Vĩ thu lại sắc mặt: “Xin lỗi, tôi sẽ không cút, cũng không muốn cút, tôi không phải kẻ gây tai hoạ gì cả, ông nhiều tuổi như vậy rồi, chắc cũng phải biết tôn trọng người khác chứ?”
Cô nói vậy ý là ông ta già rồi mà không biết đều, còn đi bắt nạt bề dưới.
“Cô, cô..” Ông ta tức đến thở hồng hộc, dùng cả cây gậy chỉ vào mặt cô: “Nhanh mồm nhanh miệng, cô mới là người không tôn trọng bề trên”
Chị Phương vỗ nhẹ ngực ông ta, vội vàng nói: “Ngài không cần tranh cãi với cô ấy làm gì, chuyện quan trọng bây giờ là tìm bác sĩ giỏi cho cậu chủ”
“Sao? Ngay cả cô cũng cho rắng tôi cố tình ức hiếp cô ta?” Ông ta trừng mắt nhìn chị Phương.
Chị Phương trong lòng thầm nghĩ, rõ ràng là cố tình.
Nhưng mà cái suy nghĩ này không thể để cho ông ta biết, cô tiếp tục thấp giọng nói: “Dạ không có, tại tôi lo lắng cho sức khỏe của cậu chủ, sớm chữa trị sẽ tốt hơn”
“Đến lượt cô dạy tôi?” Ông ta hừ lạnh, trừng mắt về phía Đào.
Hương Vì nói: “Nếu không phải cần chữa trị thì bây giờ tôi đã cho người ném cô ra ngoài rồi” Ông ta cũng biết trong lúc này mà tranh chấp thì không ổn.
“Ông có thể đừng để ý đến tôi, xem tôi là không khí là được”
Chỉ cần ông ta đem được bác sĩ giỏi đến cho Nguyễn Cao Cường, cô có thể chịu được tính khí của ông ta.
Ông ta hừ mạnh một tiếng, tiện đà nói với bác sĩ mới mời đến phía sau: “Cậu còn không mau đi xem xem nó bị làm sao?”
Hai vị bác sĩ vội gật đầu, đi đến xem tình trạng của Nguyễn Cao Cường.
Đào Hương Vi đứng một bên, vội vàng nắm chặt tay.