Cúp điện thoại, nước mắt mãnh liệt trào ra.
Khi còn nhỏ, có chuyện gì tốt Ôn Ninh luôn muốn sớm chia sẻ với Cố Trì Khê, khi bị ủy khuất, nàng chỉ muốn được người kia an ủi.
Nàng làm gì cũng nghĩ về cô.
Cho dù trong bảy năm xa cách, bất cứ khi nào gặp phải chuyện tốt hay xấu khiến tâm tình bị kích thích, nàng liền nghĩ đến Cố Trì Khê đầu tiên, chỉ là sau đó là còn rất nhiều tiếc nuối cùng không cam lòng.
Khi con người ta yếu đuối, họ luôn nghĩ đến những người thân cận nhất.
Ôn Ninh có chút khổ sở, nhiều năm như vậy, nàng vẫn luôn nhớ mà không hề hay biết.
Nàng không thích cảm giác bị động này, mất kiểm soát đồng nghĩa với mất đi cảm giác an toàn, nàng không muốn mình là người bị bỏ lại phía sau, mang một chút kỳ vọng nhưng luôn là thất vọng.
Điện thoại đột nhiên rung lên.
Là cuộc gọi của Cố Trì Khê.
Ôn Ninh luôn ghi chú đầy đủ tên của những người liên lạc trong danh bạ, bất kể mối quan hệ với đối phương là gì, cha nàng nói khi nàng còn nhỏ làm như vậy sẽ an toàn hơn, cho nên nàng đã quen, không bao giờ thay đổi.
Nhìn ba chữ kia, nàng vội vàng lau nước mắt, giữ thanh âm ổn định: "Alo?"
"Ninh Ninh, xảy ra chuyện gì sao?" Ngữ khí khẩn trương cùng lo lắng.
"A?" Ôn Ninh cười qua điện thoại, giả vờ như không có chuyện gì, "Cái gì xảy ra, không phải tôi nói gọi lộn số rồi sao?"
Dừng một chút, bên kia do dự hỏi: "Thật sự chỉ là lộn số sao?"
"Nếu không thì chị hy vọng là tình huống gì?"
"..."
Cố Trì Khê trầm mặc, Ôn Ninh cắn môi dưới, mũi chân co quắp bấu chặt chăn.
Sợ bị nhìn thấu, nàng giả vờ ngáp một cái nói: "Tôi mệt, tôi muốn đi ngủ, sáng mai sẽ bay chuyến sớm, ngủ ngon."
"......ngủ ngon."
Lại cúp máy, bên tai im bặt.
Vẻ lười biếng cùng thoải mái trên mặt Ôn Ninh đột nhiên biến mất, nàng chậm rãi hít vào một hơi, sau đó chậm rãi thở ra, hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào không trung, giống như một tác phẩm điêu khắc.
Cuộc sống càng đè nén nàng càng phải nỗ lực đứng lên, từ nhỏ đến lớn nàng chưa bao giờ dễ dàng bị khuất phục, lần lượt trải qua những chuyện bi thảm như vậy, chỉ cần không chết thì luôn luôn có biện pháp.
Nàng vào nhà vệ sinh rửa mặt, lấy giấy chứng nhận bất động sản ra.
Mùa hè năm nay mưa nhiều, một tuần mưa ba bốn ngày, cả thành phố giống như tràn ngập mùi ẩm mốc.
Gần đây Cố Trì Khê bận rộn, sau nhiều lần thay máu, tình hình chung của công ty đã được cải thiện, cô sẽ nỗ lực trong công tác quản lý, rút ra bài học về việc bành trướng mù quáng trong quá khứ, tìm kiếm ổn định trước để đạt được thành tựu.
Cô muốn công ty tách hoàn toàn khỏi Tập đoàn Hoàn Á.
Sau khi cha cô qua đời, công việc kinh doanh cốt lõi của Cố gia nằm trong tay đại tỷ Cố Cẩn Nhan, hơn Cố Trì Khê bảy tuổi, được đào tạo để trở thành người kế vị từ rất sớm.
Cô ấy là người duy nhất trong Cố gia có thể cho Cố Trì Khê mấy phần sắc mặt tốt.
Nhưng cũng chỉ xuất phát từ giáo dưỡng cùng độ lượng mà thôi.
Ít nhất Cố Trì Khê nghĩ như vậy.
"Em quyết định rồi?"
Đèn trong phòng làm việc sáng trưng, Cố Cẩn Nhan ngồi ở trên sô pha hút một điếu thuốc, ánh lửa lập lòe, cô đưa đầu lọc lên môi hút một hơi, sau đó nhẹ nhàng nhả ra làn khói.
Cô mặc một chiếc áo nối váy dài, đường khâu màu tím sẫm, dáng người săn chắc, da thịt sáng sủa, cô đã gần bốn mươi tuổi nhưng bảo dưỡng rất tốt, khóe mắt lông mày lộ ra phong cách của một nữ nhân trưởng thành.
Cố Trì Khê ngồi đối diện, trên mặt lộ ra một tia xa cách, "Vâng."
"Làm chuyện thừa thải." Cố Cẩn Nhan búng điếu thuốc, cười nhạt.
"Đại tỷ có ý gì?"
"Nếu như em muốn rời đi, căn bản không có vấn đề, nhưng không cần từ bỏ cổ phần mà ba ba cho em.
Cho nên là của em, tôi không lấy một phân, không phải là của em, tôi không đưa một phân."
Cố Trì Khê trầm mặc một hồi, gật đầu nói: "Vậy trực tiếp xử lý đi."
Cô đã tính toán đến chuyện tồi tệ nhất, từ bỏ cổ phần của tập đoàn mà cha cô đã cho cô để đổi lấy công ty hoàn toàn tách biệt khỏi Hoàn Á.
Dù sao đảo tới đảo lui thì tài sản đều ở trong tay nhà mình, cũng chỉ là trải qua quá trình mà thôi.
Mặc dù cô thực sự muốn tách mình ra khỏi Cố gia, nhưng dòng máu của cô và tất cả những gì cô sở hữu đều từ "Cố gia", không thể hoàn toàn lột bỏ.
Hơn nữa, tình hình trên thị trường đang thay đổi và nhân tình tới lui là đôi bên cùng có lợi, cho nên cô cũng cần tài nguyên này.
"Được thôi."
Cố Cẩn Nhan cười cười, thấy cô chuẩn bị rời đi, "Đừng nóng vội, tôi còn lời chưa nói xong."
Cố Trì Khê hơi ngước mắt lên.
"Ba đi rồi, không cần giữ ân oán giữa các bậc trưởng bối, bây giờ chúng ta cũng không còn quá trẻ, đừng hận tới hận lui giống như con nít chơi đồ hàng với nhau..."
"Đại tỷ có chuyện gì cứ nói thẳng." Cố Trì Khê nhẹ giọng ngắt lời.
Cố Cẩn Nhan nói trắng ra, "Đây không phải là lời khách sáo."
"..."
Hai người là chị em cùng cha khác mẹ, bị ân oán của thế hệ trước liên lụy, họ từ nhỏ đã căm ghét nhau.
Cho dù lớn lên, gặp mặt cũng chỉ là khách sáo vài câu, cũng không bao giờ nói những chuyện này.
"Quên đi," Cố Cẩn Nhan nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng xa cách của cô liền cảm thấy bất đắc dĩ, vươn tay dập tắt tàn thuốc, "Tuần sau chúng ta tiến hành quy trình kinh doanh."
Cố Trì Khê đứng dậy, đi về phía cửa văn phòng.
Tay cô vừa chạm vào tay cầm, giọng nói trầm trầm của Cố Cẩn Nhan từ phía sau truyền đến: "Vương Lệ Nhã gần đây không an phận lắm, muốn quản bà ta, một mình em làm không được đâu."
Trong lời nói chứa đầy thâm ý cùng ám chỉ.
Ánh mắt Cố Trì Khê tối sầm, ngón tay nắm nắm cửa co quắp, dừng một lúc lâu mới mở cửa rời đi.
...!
Sau khi rời khỏi cao ốc Hoàn Á, Cố Trì Khê lên một chiếc Bentley màu xanh lam.
Trước kia đã hứa với Ôn Ninh có rảnh sẽ đi mua, nhưng tới mấy ngày trước mới giải quyết xong, cô còn thuê tài xế và trang trí nội thất theo phong cách mà Ninh Ninh thích.
"Cố tổng..."
Đàm Giai ngồi ở hàng ghế sau trong xe, thấy cô đi tới liền giơ điện thoại đưa cho cô, "Ngài xem, hình như là nhà của Ôn cơ trưởng."
Cố Trì Khê đắm chìm trong lời nói của đại tỷ, có chút lơ đễnh, nghe đến Ôn Ninh thì lập tức lấy lại tinh thần, cầm điện thoại nhìn hai lần, hô hấp như ngừng lại.
Một trang giao dịch bất động sản nào đó hiển thị trên màn hình, trong tiêu đề có những từ như "Vịnh Thiên" và "Bán khẩn cấp".
Bức ảnh cho thấy một biệt thự gạch đỏ, đã cũ và được bán với giá 620 vạn.
Vị trí rất tốt, sân đầy hoa hồng, số nhà là N102...!
Hoa hồng, N102, không phải là nhà của Ôn Ninh sao?
Cố Trì Khê cau mày.
"Cố tổng, chẳng lẽ Ôn cơ trưởng xảy ra chuyện gì sao?" Đàm Giai vừa quan sát sắc mặt cô vừa thận trọng hỏi.
Gần đây, một người thân thích trong nhà muốn mua nhà ở Lạc Thành, nhờ cô kiểm tra giá thị trường, cô đã xem tận nơi và so sánh trên trang, không ngờ lại tìm được nhà tình nhân của lão bản?
Khụ khụ--
Mặt Cố Trì Khê tối sầm lại, đầu ngón tay bấm số liên lạc của cơ quan, quay số, giả vờ quan tâm đến ngôi nhà, hỏi một chút.
Về cơ bản có thể xác định ngôi nhà thực sự cần bán gấp.
Thần sắc cô nghiêm trọng, lâm vào trầm tư...!
Mặc dù giá nhà ở Vịnh Thiên không cao nhưng sớm muộn gì cũng sẽ bị phá bỏ, số tiền bồi thường mà họ nhận được sau này sẽ vượt xa con số 620 vạn.
Ngoài việc cần tiền gấp, cô không nghĩ ra lý do nào hợp lý hơn để Ôn Ninh đột nhiên bán nhà.
Chẳng lẽ liên quan đến việc trả nợ?
Vô luận là chuyện gì, rõ ràng Ôn Ninh thà bán nhà còn hơn tới tìm cô, Cố Trì Khê không biết là đau lòng hay tức giận, trong lòng có chút bất đắc dĩ.
Nhưng kỳ thực, cô hiểu đây là Ôn Ninh sẽ làm, cho nên cũng không kinh ngạc.
Suy nghĩ một hồi, cô trả điện thoại cho Đàm Giai, dùng điện thoại gửi cho Ôn Ninh một tin nhắn wechat.
[Ở nhà sao?]
Cô biết hôm nay Ôn Ninh không có nhiệm vụ bay, hoặc là ngồi xe ra ngoài, hoặc là ở nhà nghỉ ngơi, đương nhiên, có thể cũng sẽ ở chỗ Hà Du.
Tâm tình lập tức ảm đạm.
Ôn Ninh rất nhanh đáp: [Vừa mới ngủ dậy]
Hiện tại là hơn bốn giờ chiều.
Cố Trì Khê không trả lời, bảo tài xế đưa Đàm Giai trở lại trước, sau đó tìm một hiệu thuốc trên đường, mua một lọ thuốc nhỏ mắt, sau đó đi đến Vịnh Thiên.
Xe dừng ở cổng khu dân cư, Cố Trì Khê xuống xe, bảo tài xế đợi một chút rồi một mình đi vào.
Cô vặn lọ thuốc, soi trước gương trang điểm nhỏ, nhỏ vào mắt, cố ý lỗ mãng chút, lặp đi lặp lại nhiều lần khiến mắt đỏ hoe.
Đi đến cổng sân N102, cô bấm chuông trên tường.
Một lúc sau, cửa phòng khách lầu một mở ra.
Ôn Ninh đi dép lê đi ra, mặc một bộ váy ngủ hai dây lòe loẹt gợi cảm, tóc búi cao, nhìn thấy Cố Trì Khê cũng không hề kinh ngạc, tựa hồ đã đoán trước được người này tới, nàng vươn vai, bước tới trước mở cửa.
"Lại tới ăn chực à?"
Khi đến gần hơn, nàng thoáng thấy đôi mắt đỏ hoe của Cố Trì Khê, đột nhiên dừng lại.
"Chị--"
Cố Trì Khê ngước mắt lên, trên mặt lộ ra một tia khổ sở cùng cô độc, "Tôi có chuyện muốn nhờ em giúp."
-
Tác giả có lời muốn nói:
Cố tổng: (Bắt đầu diễn.jpg).