Con vật đó tên là Thực Thiết Thú, chỉ cao đến đầu gối của Đoạn Lăng, toàn thân có màu lông đen trắng, đầu tròn đuôi ngắn, mập mạp, trông rất thật thà và dễ thương.

Nó ôm lấy chân của Đoạn Lăng, vừa "ân ân" vừa cố gắng trèo lên, Đoạn Lăng nhìn xuống nó rồi bất giác nhíu mày, nhưng nàng ấy cũng không đẩy nó ra.

Một người một thú giằng co một lúc, thì có tiếng đẩy cửa, nàng ấy và nó cùng lúc nhìn sang, vừa nhìn thấy là Chiêu Doanh thì con vật nhỏ nhắn liền buông chân Đoạn Lăng, chạy về phía Chiêu Doanh.

Một nụ cười hiện trên khuôn mặt Chiêu Doanh, nàng cúi xuống ôm con vật tròn vo vào lòng.

“Ồ, lại nặng hơn một chút, ngươi lớn nhanh quá.

” Chiêu Doanh ôm Thực Thiết Thú, cảm thấy nó đã bị lún xuống không ít.

Đoạn Lăng đi lại bên cạnh Chiêu Doanh, Chiêu Doanh đặt Thực Thiết Thú vào lòng Đoạn Lăng.

“A tỷ, tỷ ôm nó một lát, muội đi rót sữa dê cho nó.

” Chiêu Doanh nói xong không đợi Đoạn Lăng trả lời, liền chạy nhanh trở lại sân, khi nàng bưng sữa dê trở về, Đoạn Lăng đã đặt Thực Thiết Thú xuống, Thực Thiết Thú lại ôm lấy chân của Đoạn Lăng.

Chiêu Doanh vội vàng bước tới, đặt cái bát gỗ đựng sữa dê trước mặt Đoạn Lăng, Thực Thiết Thú như cũ bỏ mặc Đoạn Lăng, chạy tới chỗ cái bát gỗ, vùi đầu vào.

Nó uống thật sự rất nhanh, cuối cùng còn li3m sạch cái bát.

“Ngươi thật là thật thà và đáng yêu.

” Chiêu Doanh không nhịn được đưa tay lên xoa xoa con vật nhỏ nhắn mấy lần.

Sau khi uống sữa dê xong, Chiêu Doanh chơi với Thực Thiết Thú một lúc, Đoạn Lăng cũng không rời đi, nàng ấy lẳng lặng đứng một bên, ánh mắt rơi vào trên người Chiêu Doanh, không biết đang nghĩ gì.

Sau nửa canh giờ, một tiếng huýt sáo dài đột ngột vang lên từ rừng trúc phía xa, như thúc giục, triệu hồi điều gì đó.

Khi nghe thấy tiếng huýt dài, Thực Thiết Thú đặt đầu vào lòng bàn tay của Chiêu Doanh, sau đó có chút lưu luyến mà quay người lại, leo lên sườn đồi, đi vào rừng trúc.

Chiêu Doanh và Đoạn Lăng đứng đó, nhìn bóng dáng Thực Thiết Thú biến mất trong rừng trúc, lắng nghe âm thanh huýt sáo dài ngắt quãng, một lúc sau, một tiếng thanh thúy non nớt dài truyền đến, sau đó không có động tĩnh gì, lúc này Chiêu Doanh và Đoạn Lăng mới trở lại sân.

Trở lại sân, hai tỷ muội rửa mặt và tay sau đó tiếp tục làm việc nhà.

Vì ngày mai trong trấn có phiên chợ lớn, nên theo phong tục ngày xưa, hai tỷ muội sẽ đi chợ mua một số đồ dùng cần thiết hàng ngày, đồng thời con muốn đem theo số dược liệu đã được bào chế, bán cho y quán.

Đoạn Lăng đã xử lý được khá khá dược liệu rồi, chỉ còn lại bước cuối cùng, còn có Chiêu Doanh giúp nàng ấy, tất cả dược liệu đều được sắp xếp xong xuôi.

Hai tỷ muội nghỉ ngơi một lát, rồi đến giờ ăn cơm tối, Đoạn Lăng cũng không làm gì nhiều, quyết định dùng cơm thừa từ buổi trưa làm cơm chiên trứng, sau đó hâm nóng món canh vịt củ cải chua.

Như cũ vẫn là Chiêu Doanh nhóm lửa, còn Đoạn Lăng thì phụ trách nấu ăn.

Làm nóng chảo lên rồi cho một thìa mỡ lợn vào, xào trứng với dầu ăn cho thơm, đợi khi trứng hơi cháy xém thì đổ cơm thừa vào, đảo nhanh tay cho đến khi các miếng thịt tơi ra.

Rắc muối và hành lá cắt nhỏ vào, xào đều là có thể dọn ra đĩa rồi.

Trứng gà vừa giòn vừa thơm, cơm mềm xốp, hành lá cắt nhỏ thơm phức, cơm và trứng nấu với nhau rất hợp, bữa tối này, hai tỷ muội ăn cực kì ưng ý.

Sau bữa tối, hai tỷ muội dọn dẹp bếp núc, cho gà ăn, nghỉ ngơi một lúc, rồi lên giường đi ngủ sớm.

Khoảng giờ Dần mạt ngày hôm sau, Chiêu Doanh và Đoạn Lăng dậy thu dọn, sắp xếp xong mọi thứ, hai tỷ muội mang trên lưng một cái giỏ trúc, tranh thủ sáng sớm rời khỏi nhà.

Cả hai đến lối vào của ngôi làng, Mai lão tam trong thôn đang đợi ở đó, trong nhà Mai lão tam có một chiếc xe la, ngày thường chở người đến giao hàng, kiếm chút ít tiền.

Khi Chiêu Doanh và Đoạn Lăng đến, đã có ba bốn tức phụ ngồi trên xe, các nàng thấy hai tỷ muội liền chào hỏi sôi nổi.

Đoạn Lăng gật đầu, còn Chiêu Doanh thì cười gọi, các tức phụ ngồi sát lại gần, nhường chỗ cho hai tỷ muội ngồi xuống, rồi sau đó có thể lên đường.

Trời dần hửng sáng, càng đến gần trấn Nam Bình, xe và người đi bộ trên đường càng nhiều, mọi người đều là đi họp chợ.

Chợ nằm ở cuối phía đông của trấn Nam Bình, cả con phố dài kéo dài đến trung ương trấn, phía tiếp giáp cũng gần với nhánh sông Du Thủy, ở bờ sông có một số thuyền đánh cá đang cập bến.

Mai lão tam đánh xe đến trước chợ, hai tỷ muội xuống xe với chiếc giỏ tre trên lưng, Đoạn Lăng dẫn Chiêu Doanh vào một góc vắng người.

Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía sau, Đoạn Lăng đếm ra mười đồng tiền lớn giao cho Chiêu Doanh, Chiêu Doanh nhận lấy bỏ vào trong túi tiền : "A tỷ, tỷ đi trước đi, muội sẽ cẩn thận chút.

"Đoạn Lăng gật đầu, nàng ấy xua tay để Chiêu Doanh đi trước, Chiêu Doanh cười với tỷ tỷ của mình, sau đó xoay người đi vào chợ.

Sau khi nhìn thấy bóng dáng của Chiêu Doanh khuất dần trong đám đông, Đoạn Lăng quay người đi về phía y quán trong trấn, mất khoảng một nén nhang rồi mới đến nơi.

Đây là một y quán rất bình thường, cửa trước của nó có chút cũ xưa, đại đường không được rộng rãi.

Ở trấn Nam Bình cũng có vài y quán như vậy, rất kín đáo.

Đoạn Lăng vừa đi vào y quán với cái giỏ trúc trên lưng, chưởng quầy đứng sau quầy nhìn thấy nàng ấy, mỉm cười bước tới: "Ô, Đoạn đại muội tới rồi à, lại đi bán dược liệu?"Đoạn Lăng gật đầu.

.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play