Sau khi mẹ chồng dắt tay Nhã Uyên đi vào nhà đứng trước bàn thờ gia tiên thì chú rể vẫn chẳng thấy đâu nên trong không khí đúng ra là vui vẻ và trang trọng thì lại là những tiếng nói xì xào nho nhỏ với nhau của người thân và quan khách hai họ.
Lúc này Nhã Uyên ước gì không có thêm bất kì nghi thức làm lễ gì nữa vì cô đã xấu hổ đỏ mặt đến tận mang tai rồi.
Hai tay Nhã Uyên bất giác nắm chặt bó hoa cưới đến nỗi trong lòng bàn tay cô đã hằn lên những vết đỏ nhói đau và cái đau ấy sẽ giúp cô có thể đứng vững và bình tĩnh trước những lời nói thắc mắc cùng cái nhếch mép cười của những người có mặt nơi đây.Khi giọt nước mắt tủi thân của Nhã Uyên sắp sửa tràn ra khỏi khoé mi thì tiếng giày kêu: "Cộp...cộp...cộp...." phát ra từ phía cầu thang thì mọi tiếng nói đều im phăng phắc để hướng về phía phát ra tiếng giày kêu.
Nhã Uyên cũng giống như mọi người xoay người nhìn lên cầu thang thì thấy một người đàn ông tầm ba mươi tuổi cao khoảng một mét tám với một gương mặt tuấn tú khiến cho trái tim của cô gái nhỏ mười chín tuổi đập nhanh liên hồi trong đầu chỉ có một câu thắc mắc quanh quẩn đó là: " Người gì mà đẹp dữ vậy trời?".
Khi Nhã Uyên đang còn nhìn theo anh ta từng bước chân không chớp mắt thì mẹ chồng đứng bên cạnh nói:
- Con thấy chú rể của mình có đẹp trai không con dâu?
Nhã Uyên nhìn thấy trai đẹp nước miếng còn đang chảy ròng ròng nên khi mẹ chồng nói người đàn ông ấy là chú rể sẽ làm lễ gia tiên với cô ngay bây giờ thì cô bỗng bị nấc cục.
Mà tiếng nấc cục lại cứ nấc lên đều đều có nhịp điệu hẳn hoi làm cho tất cả mọi người lại đổ dồn nhìn cô dâu bằng những cặp mắt khó hiểu.
Mẹ chồng cô liền ra hiệu cho người đưa đến một ly nước lọc nói:
- Nhã Uyên này, con mau uống nước xem có đỡ không?.
Nhã Uyên nghe lời mẹ chồng cầm lấy ly nước uống ực gần hết ly nhưng cô vẫn chưa hết nấc cục, mà lúc này chú rể đứng trước mặt cô dõng dạc nói to:
- Cô dâu à! Tại sao em vừa về nhà chồng đã vội lấy cắp đồ của tôi rồi hửm?
Tất cả mọi người có mặt đều bị lời nói của chú rể làm cho tò mò không hiểu là mình được mời đến đây để tham gia lễ cưới hay là đi bắt trộm.
Mà Nhã Uyên thì khỏi phải nói lúc này cô chỉ ước mình biến mất khỏi cái hôn lễ này vì quá xấu hổ, chẳng có người phụ nữ nào muốn lễ cưới của mình trở thành chủ đề bàn tán của mọi người.
Nhã Uyên cứ vậy đứng im như trời trồng mở hai mắt to tròn nhìn chú rể, bỗng chú rể nên tiếng nói tiếp phá vỡ tình huống lúng túng này.
Anh nói:
- Con xin lỗi ba mẹ và quan viên hai họ, thứ nhất vì hôm qua con đã không có mặt trong bữa tiệc của nhà gái, thứ hai là vì sáng nay con đáp chuyến bay trễ nên không kịp theo đoàn rước dâu.
Và bây giờ con lại làm mọi người khó hiểu vì sao con lại nói cô dâu của mình ăn cắp đồ.
Mọi người đã hiểu lầm ý của con rồi, sở dĩ con nói như vậy là vì lần đầu tiên con nhìn thấy cô dâu của mình xinh đẹp như vậy nên ý của con là cô ấy đã đánh cắp trái tim của con mất rồi.Còn một việc nữa đó là vì khi nãy cô ấy bị nấc cục nên con phải hỏi táo bạo như vậy để cô ấy không nhớ ra việc mình bị nấc cục nữa và như mọi người thấy đấy cô ấy đã hết nấc cục rồi.Vậy nên con mời vị đại diện nói ra những thủ tục chúng con cần làm của hôn lễ đi ạ.
Lúc này, Nhã Uyên mới xem lại bản thân thì quả đúng là cô đã hết nấc rồi nên thiện cảm của cô đối với chú rể đã tăng lên.
Sau một loạt các thủ tục làm lễ gia tiên và cô dâu chủ rể cũng đã trao nhẫn cho nhau thì Nhã Uyên được mẹ chồng dẫn lên phong tân hôn.
Nếu như trên phim thì căn phòng tân hôn được trang trí với màu đỏ tươi tắn thì căn phòng tân hôn này chỉ đúng ba màu đen, trắng và vàng.
Mẹ chồng thấy Nhã Uyên cứ đứng tần ngần ở cửa nhìn vào trong phòng thì cười cười nói:
- Từ bây giờ trở đi căn phòng này sẽ là phòng ngủ của hai vợ chồng con.
Con hãy đi vào trong ngồi nghỉ một lúc rồi mẹ sẽ cho người vào phụ con thay bộ váy khác nhé.
Nhã Uyên bước từng bước nhẹ nhàng đi vào trong phòng lễ phép nói:
- Dạ vâng thưa mẹ.
Sau khi mẹ chồng rời đi Nhã Uyên đi xung quanh phòng nhìn ngó tất cả mọi thứ nhưng cô lại không dám đưa tay sờ vào bất cứ thứ gì vì theo những gì cô hiểu biết về nhà giàu qua báo chí và phim ảnh thì chỉ cần một cái giường bằng gỗ toả mùi hương và dát vàng xung quanh thì có lẽ tất cả những gì của nhà cô có giá trị gộp lại cũng không bằng.
Người ta vẫn thường nói người con gái đẹp nhất là khi được làm cô dâu và Nhã Uyên cũng không ngoại lệ,mặc dù cô không xinh đẹp nhưng bù lại dáng vóc cô cũng cao ráo số đo ba vòng cũng không thua gì những cô người mẫu.
Vì vậy mà khi cô mặc áo dài truyền thống để làm lễ gia tiên hay mặc váy để đến từng bàn chào khách thì nhìn điện nước cũng đầy đủ tiện nghi, đó cũng là lời nhận xét của cô gái giúp Nhã Uyên thay đồ..