Sau khi thiếu nữ rời đi, Kỷ Khinh Chu mới trở về tiểu viện.

Miệng vết thương trên người cậu đau đến mức suýt ngất, mỗi một bước đều đau, đau đến tàn nhẫn, đau đến chết lặng. Kỷ Khinh Chu tránh đi thị vệ tuần tra, cuối cùng cũng tới nơi, vừa bước vào chân đã mất sức suýt nữa té ngã trên mặt đất.

"Sao muộn như vậy ngươi mới trở về?" Giọng Đồ Đại Hữu từ bên cạnh truyền đến, Kỷ Khinh Chu chỉ cảm thấy cánh tay nhẹ bẫng, cả người đều được Đồ Đại Hữu đỡ. Kỷ Khinh Chu vốn định che giấu, nhưng giờ cậu không còn sức cậy mạnh, vì vậy đem thân thể dựa trên người Đồ Đại Hữu.

"Ngươi còn sống......" Kỷ Khinh Chu khàn giọng nói.

"Ngươi đoán không sai, may mắn là ta không động thủ." Đồ Đại Hữu đỡ Kỷ Khinh Chu vào trong, thấp giọng nói: "Vương gia quả thực cẩn thận, đồ ăn trong Cung yến y một miếng cũng không đụng tới, sau khi Cung yến kết thúc tùy thị còn trực tiếp kiểm tra rượu cùng thức ăn trước mặt y."

Nếu Đồ Đại Hữu động thủ, Nhiếp Chính Vương cũng sẽ không tổn hại gì, nhưng cái mạng này của hắn khẳng định khó giữ.

Đồ Đại Hữu đỡ Kỷ Khinh Chu về phòng, thấp nến mới phát hiện sắc mặt trắng bệt của Kỷ Khinh Chu, quần áo trên người bị người xé nát, trên lí y màu trắng áo dính không ít vết máu nhìn thật ghê người.

"Ngươi bị thương?" Đồ Đại Hữu vẻ mặt khẩn trương hỏi.

"Sư phụ đâu?" Kỷ Khinh Chu vươn tay chống đỡ mép bàn, lại không dám ngồi xuống, nơi cậu bị thương có chút xấu hổ.

"Sư phụ đã đi nghỉ ngơi rồi." Đồ Đại Hữu nói: "Ngươi chờ ta chút, ta đi mời thái y."
Mặc dù nội thị nói chung không đủ tư cách để mời thái y đến chữa bệnh, nhưng Đồ Đại Hữu dù sao cũng là đồ đệ Diêu tổng quản, lại có quan hệ tốt kết giao không ít bằng hữu, tìm thái y cũng không tính việc khó.

Kỷ Khinh Chu túm hắn lại, khàn giọng nói: "Việc ta bị thương cũng không thể để cho bất kỳ ai biết, nếu truyền ra ta liền toi mạng." Đồ Đại Hữu nghe vậy ngẩn ra, Kỷ Khinh Chu lại nói: "Làm phiền Đại Hữu ca, lấy giúp ta một xiêm y sạch sẽ, để ta đi tắm trước đã."
Đồ Đại Hữu nhìn hàm hậu nhưng không phải kẻ ngốc, cũng không truy vấn chuyện này, liền tìm xiêm y sạch sẽ cho Kỷ Khinh Chu, sau đó đến phòng tắm chuẩn bị nước ấm, lúc này mới đem Kỷ Khinh Chu đỡ tới phòng tắm.

"Ngươi trước đi tắm, trong phòng ta có một ít dược, ta lấy thêm mấy cái khăn vải giúp ngươi băng bó vết thương." Đồ Đại Hữu nói.

"Đa tạ." Kỷ Khinh Chu tránh đi ánh mắt Đồ Đại Hữu, lại nói: "Không cần thiết đâu."

Đồ Đại Hữu nhất thời không nghĩ quá nhiều, đợi hắn tìm thuốc mỡ cùng khăn vải trở lại, ánh mắt rơi trên quần áo của Kỷ Khinh Chu, liền nhận ra cái gì đó. Tuổi hắn tuy rằng không lớn nhưng thời gian dài ở trong cung, gặp qua không ít sự tình. Chỉ nhìn vị trí vết máu cùng bộ dáng xiêm y, lại liên tưởng dáng vẻ đi đường của Kỷ Khinh Chu, hắn đại khái liền đoán được.

"Ai...... đối với ngươi như vậy?" Đồ Đại Hữu nhíu mày nói.

"Tốt hơn là ngươi không nên biết." Giọng nói khàn khàn của Kỷ Khinh Chu xuyên qua hơi nước mờ mịt truyền đến, mang theo cảm giác bất lực có phần rối loạn "Tất cả đều do ta bất cẩn, không trách ai."

Đồ Đại Hữu cũng không hỏi nhiều, đem xiêm y dính máu nhét vào trong bếp lò, chờ quần áo cháy hết mới quay lại. Kỷ Khinh Chu lúc này đã tắm gội thay lí y sạch sẽ. Chỉ là cổ áo rất thấp, Đồ Đại Hữu giương mắt nhìn liền có thể nhìn thấy vệt đỏ loang lổ giấu trong cổ áo.

"Chuyện này...... cứ kết thúc như vậy sao?" Đồ Đại Hữu dời tầm mắt, ngữ khí tức giận.
Kỷ Khinh Chu cười khổ một tiếng, nói: "Ta cũng hy vọng là nó kết thúc, chỉ sợ không dễ dàng như vậy."

Đồ Đại Hữu nghe vậy biến sắc, hỏi: "Ngươi muốn làm gì? Nói cho ta biết, mạng ta hôm nay là ngươi cứu, dù bất cứ giá nào ta cũng sẽ giúp ngươi."

"Người kia, không phải là người, ta và ngươi có thể đắc tội." Kỷ Khinh Chu nói.
Đồ Đại Hữu sửng sờ, để Kỷ Khinh Chu giữ vai hắn, cúi người giúp Kỷ Khinh Chu mang tất vào.

"Nếu ngươi nguyện ý, hãy giúp ta một việc." Kỷ Khinh Chu nói.

Đồ Đại Hữu nhìn về phía thiếu niên, nói: "Ngươi nói đi."

Mắt thiếu niên nheo lại, thấp giọng nói: "Sư phụ có một tên đồ đệ tên Cao Lương, ngươi biết hắn không?"

"Ta biết, tiểu tử này khá thông minh nhưng không thành thật nên sư phụ phạt hắn đi Phụng Tiên các canh gác."

"Ngươi giúp ta đi tìm hắn một chuyến." Kỷ Khinh Chu nhấc chân muốn đi về phía trước, nhưng lại vô tình đụng đến miệng vết thương, trán toát mồ hôi lạnh. Sau đó cậu nén đau, dặn dò Đồ Đại Hữu một chút, cho đến khi Đồ Đại Hữu gật đầu, cậu mới yên tâm.
Đồ Đại Hữu mặc dù lo lắng cho cậu, nhưng biết việc này không thể chậm trễ, vì thế lấy ra một lọ sứ nhỏ đưa cho Kỷ Khinh Chu rồi chạy ra tiểu viện.

Đợi hắn đi rồi, Kỷ Khinh Chu lúc này mới phát giác Đồ Đại Hữu đưa cho cậu chính là lọ thuốc trị thương.

----------------

Hắn là tùy tùng đắc lực nhất của Nhiếp Chính Vương.

Tối nay Nhiếp Chính Vương tham gia Cung yến, để không có sai sót gì hắn đã phí không ít tâm tư, cũng may hết thảy đều thuận lợi, không có xuất hiện biến cố bất ngờ nào. Vạn vạn không ngờ tới, sau Cung yến......

"Shh......" Tiếng hút khí gần như không thể nghe thấy truyền ra từ bình phong.

Đổng Đống nghe vậy vội hỏi nói: "Vương gia bị thương nên để đại phu đến xem!"

"Ngươi đi làm việc đi." Lý Trạm lạnh lùng nói.

"Thuộc hạ đã an bài người đi tìm nội thị hôm nay canh gác ở Phụng Tiên các, sau khi tìm được liền nghiêm hình tra tấn, nhất định làm hắn nói ra kẻ đứng sau!" Đổng Đống nói.

Sau bình phong, Lý Trạm nghe vậy ánh mắt hơi sững lại, không biết nghĩ tới cái gì. Y cúi đầu nhìn thoáng qua vết trảo ngang dọc đan xen trên người mình, y lấy thuốc trị thương rải lên vết thương đang rướm máu, đau đớn bén nhọn ập đến làm cho y không thể không nghĩ đến một số hình ảnh khó quên.

Khuôn mặt thiếu niên kia từ đầu đến cuối đều ẩn trong bóng đêm, nhưng nhịp tim, tiếng thở dốc, thậm chí độ ấm trên thân thể đối phương, dường như khắc sâu vào trong ký ức.

"Việc này không được để lộ, tìm được liền đưa đến cho bổn vương." Lý Trạm lạnh lùng nói.

Y thật sự muốn nhìn xem loại người nào có lá gan tính kế trên đầu của y!

Bên kia, thị vệ Vương phủ thực mau tra được Cao Lương.

Tuy nhiên khi bọn họ tìm tới cũng không phát giác Đồ Đại Hữu đang trốn trong bóng tối nhìn thấy hết thảy.

Sau khi Cao Lương bị người lặng lẽ mang đi, Đồ Đại Hữu mới bước nhanh trở về tiểu viện.

Kỷ Khinh Chu đại khái là quá mức suy yếu, nằm ở trên giường ngủ rồi.

Đồ Đại Hữu thấy sắc mặt thiếu niên thập phần mỏi mệt, cũng không đành lòng đánh thức cậu, nhưng sợ chậm trễ việc quan trọng đưa tới họa sát thân cho thiếu niên, đành phải gọi cậu dậy.

"Đại Hữu ca?"

"Việc ngươi nhờ, ta đã làm xong rồi."

"Vất vả rồi."

"Bất quá......không lâu sau khi ta đến liền nhìn thấy Cao Lương bị người bắt đi......"

Đồ Đại Hữu có chút do dự, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi: "Người kia là...... Vương gia sao?"

Kỷ Khinh Chu nghe vậy ngẩn ra, lập tức phản ứng lại, mang Cao Lương đi khẳng định là người của Vương phủ, Đồ Đại Hữu nếu thấy được, làm sao không đoán được?

"Buồn cười!" Đồ Đại Hữu vừa thấy biểu tình của thiếu niên, biết chính mình đoán đúng rồi, nhịn không được mở miệng nói: "Cầm thú! Sớm biết như thế ta đã độc chết y!"

Kỷ Khinh Chu che miệng Đồ Đại Hữu, vô ý đụng tới miệng vết thương, hít ngược một hơi khí lạnh. Đồ Đại Hữu thấy thế vội đỡ lấy cậu nói: "Ngươi đang bị thương, đừng nhúc nhích."

"Đại Hữu ca, ngươi nhất định phải nhớ kỹ, chuyện Cung yến không nên nhắc lại nữa." Kỷ Khinh Chu nói: "Nếu không, vô luận là người sau lưng sai sử ngươi là ai, Nhiếp Chính Vương cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi."

Đồ Đại Hữu nghe vậy vội gật đầu, hắn cũng không phải người lỗ mãng, hôm nay vừa được thiếu niên cứu, lại nhìn thấy y bị Nhiếp Chính Vương đối đãi như vậy, trong lòng khó chịu vừa rồi mới lỡ lời.

"Vậy ngươi lần này...... có thể bình yên vượt qua sao?" Đồ Đại Hữu hỏi.

"Chỉ có thể đánh cuộc một phen." Thiếu niên hữu khí vô lực nói: "Nếu Vương gia có thể bình tĩnh, không vì tính kế nhỏ lần này mà nổi trận lôi đình, ta liền có một đường sống. Nếu y thực sự tức giận, tình nguyện đào ba thước đất cũng muốn tra ra manh mối, chỉ sợ ta không thể nhìn thấy mặt trời ngày mai."

Đồ Đại Hữu nghe vậy mặt đầy u sầu, nhưng không còn cách nào khác.

Giờ khắc này, cậu lại lần nữa nhận thức được một nội thị nhỏ bé tại thâm cung, là cỡ nào bất lực.

Bên kia, Cao Lương bị người bịt mắt đưa tới phủ Nhiếp Chính Vương.

Khi Lý Trạm nghe được Đổng Đống tới báo cáo, tay đang xử lý vết thương không khỏi run lên, nhíu mày.

Hắn khoác áo đứng dậy đi ra ngoài, nhìn thoáng qua tiểu nội thị bị trói trên mặt đất.

Chỉ liếc mắt một cái, Lý Trạm liền lạnh lùng nói: "Không phải hắn."

Đổng Đống nghe vậy ngẩn ra, trong lòng có chút buồn bực, thầm nghĩ Vương gia nhà hắn có hoả nhãn kim tinh à, liếc mắt một cái liền nhận ra được có phải hay không người mà họ muốn tìm?

Cùng lúc đó, phủ Nhiếp Chính Vương.

Đổng Đống quỳ một gối bên ngoài bình phong, thái dương chảy xuống mồ hôi lạnh.

Tình cảm Nhiếp Chính Vương cùng Tiên đế thật sự rất tốt, sau khi Tiên đế băng hà, y còn thường xuyên đi Phụng Tiên các hồi tưởng. Vào những lúc này, Nhiếp Chính Vương thích ở một mình, không cho người khác đi theo. Nếu là trước kia, Đổng Đống dù không đi theo vào nhưng hắn cũng sẽ chờ ở ngoại điện Phụng Tiên các, nhưng đêm nay hắn vì chuyện khác mà trì hoãn chốc lát.

Đợi đến lúc hắn đến Phụng Tiên các thì đã chậm......

"Điều tra thế nào rồi?" Giọng nói lạnh lùng của nam nhân từ sau bình phong truyền đến, không nghe được cảm xúc.

Đổng Đống đáp: "Hồi Vương gia, dược trộn lẫn trong nhang, phân lượng rất lớn, chỉ cần thấp hương xong không rời đi ngay, dù ý chí có tốt đến đâu cũng không có khả năng chịu đựng được."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play