Sau khi Nhiếp Chính Vương rời đi, Kỷ Khinh Chu ôm tiểu Lý Tùng đi tới Cung Thục.
Nghĩ đến bản thân đang ôm hoàng đế Đại Du trong lòng, Kỷ Khinh Chu có chút cảm thán. Nhưng khi cúi nhìn khuôn mặt nho nhỏ đang ngủ say trong ngực, dù là hoàng đế cũng chỉ là đứa trẻ ngây thơ mà thôi.
Lý Tùng cảm giác được lòng ngực người ôm mình không rộng lớn rắn chắc giống lúc trước sinh ra một chút bất an, nửa tỉnh nửa mê vươn tay ôm lấy cổ Kỷ Khinh Chu, để bản thân có thể ngủ ngon hơn.
Lúc này mặt trời đã lên cao, Kỷ Khinh Chu sợ hài tử bị phơi nắng lâu vội vàng tăng tốc. Cho nên lúc cậu đến được Cung Thục thì trên trán đã đầy mồ hôi .
Lý Tùng ngủ không sâu, lúc Kỷ Khinh Chu dừng bước đã tỉnh lại.
Kỷ Khinh Chu cúi đầu nhìn hài tử trong ngực, bất ngờ đối diện với đôi mắt long lanh của Lý Tùng. Còn sợ nhóc con thấy người lạ ôm sẽ khóc lóc ầm ĩ một phen, không ngờ nhóc còn cười với cậu, sau đó lấy tay áo lau mồ hôi trên trán cho Kỷ Khinh Chu.
Kỷ Khinh Chu xúc động muốn chết, nhóc con tuy là vua một nước sống trong nhung lụa nhưng lại không ngạo mạn xa cách, so với hài tử nhà bình thường còn ngoan ngoãn hơn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT