Ôn Thất Bạch nằm sấp trên bàn làm việc của Tô Cảnh Dược, chiếm một phần ba bàn, cho dù Tô Cảnh Dược nói như vậy, cậu cũng không dám làm gì, dù sao một con mèo biết mở tủ lạnh đều coi là chuyện đáng kinh ngạc, huống chi cậu lại chiếm thêm một cái máy tính chơi, cậu sợ Tô Cảnh Dược sẽ cho rằng anh là yêu tinh mà đưa anh đi giải phẫu.
Tô Cảnh Dược hôm nay không biết chuyện gì xảy ra, đặc biệt bận rộn, sắc trời tối sầm lại cũng không đứng dậy, ngẫu nhiên dành thời gian vuốt lông cho Ôn Thất Bạch, Ôn Thất Bạch ôm lấy đuôi. Nhìn thời gian trên máy tính từng chút từng chút thay đổi, nhàm chán đến bùng nổ.
"Đói bụng? "Tô Cảnh Dược buông bút xuống, chọc chọc thịt mềm trên bụng Ôn Thất Bạch, cười tủm tỉm hỏi, đây là lần đầu tiên anh bảo Ôn Thất Bạch chờ anh, thằng nhóc này ở nhà coi trời bằng vung quen rồi, nhìn tư thế trải thành bánh này liền biết thằng nhóc này rất nhàm chán.
Ôn Thất Bạch không trả lời câu hỏi của Tô Cảnh Dược, cất móng vuốt của mình ngồi xổm ở một bên, sau khi nhìn thấy ly nước của Tô Cảnh Dược đột nhiên nhớ tới một đống đồ trên bàn, một con mèo sẽ đem tất cả đồ đạc đặt trước mặt hất xuống đất, đột nhiên cảm thấy thú vị, vươn móng vuốt, vừa chuẩn bị đẩy chén nước của Tô Cảnh Dược xuống liền ngửi thấy một mùi cà phê nồng đậm.
Cậu đã không uống cà phê trong một thời gian dài, cam giác như đã uống một ngụm rồi.
Ôn Thất Bạch do dự một lát, gạt ly cà phê đến trước mặt mình, lỗ tai thành hình máy bay, đưa đầu vào trong chén, đầuđều chặn ánh sáng, cũng không thấy rõ trong ly nước như thế nào.
Ôn Thất Bạch vươn đầu lưỡi liếm liếm cảm thấy hương vị không tệ, dứt khoát duy trì tư thế này, từng chút từng chút uống cà phê.
"Tô... Tô tổng. "Lúc Trương Nghiêu tiến vào liền nhìn thấy mèo đen dẩu mông còn đầu thì nhét vào cốc nước của tổng giám đốc, rõ ràng là một hiện trường giết người.
"Có chuyện gì vậy? "Tô Cảnh Dược nhẹ nhàng nhìn lướt qua Ôn Thất Bạch, lạnh lùng chọc vào mông Ôn Thất Bạch, lúc này mới ngước mắt nhìn về phía Trương Nghiêu.
"Đây là tài liệu của Bộ Tài chính ngày hôm, nay. "Trương Nghiêu đặt văn kiện lên bàn, lại nhìn về phía Ôn Thất Bạch, do dự một chút mới mở miệng, "Tô tổng, có cần tôi pha thêm một ly cho anh không? "
Tô Cảnh Dược có sở thích sạch sẽ, nhất là đối với đồ ăn, điểm này Trương Nghiêu biết, cho nên cô cảm thấy tổng giám đốc sẽ để mặc Ôn Thất Bạch dùng ly nước của mình uống nước là một chuyện rất tâm linh. (Truyện chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad Linh0068: )
"Không cần. "Tô Cảnh Dược lật văn kiện, thản nhiên mở miệng, "Cô đi xuống đi. "
Chờ Trương Nghiêu đi ra ngoài, Tô Cảnh Dược mới chọc chọc cái mông Ôn Thất Bạch, buồn cười nhìn anh, "Có ngon không? "
Ôn Thất Bạch không vươn đầu ra, chỉ ngoắc đuôi thay câu trả lời, tổng giám đốc uống cà phê chính là không giống với diễn viên nhỏ như cậu, ngon đến bùng nổ.
Kết quả của uống cà phê chính là Ôn Thất Bạch một đêm không ngủ được, lăn qua lăn lại trên giường, giẫm lên người Tô
Cảnh Dược, trừng mắt xanh trong bóng tối nhìn nhàm chán nhìn trần nhà.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ khiến cho Ôn Thất Bạch chú ý.
Cách cửa sổ, Ôn Thất Bạch kéo rèm cửa sổ ra một góc nhỏ, con ngươi trong bóng tối tản ra ánh sáng xanh mướt, bên ngoài có hai người mặc quần áo đen, đeo khẩu trang, lén lút, đang bò lên biệt thự đối diện, mục tiêu hẳn là lầu hai, đã trèo lên cửa sổ chống trộm tầng một.
Ôn Thất Bạch rụt móng vuốt lại, hai mắt tỏa sáng, chuẩn bị đi ra ngoài góp vui, ai ngờ vừa bước ra một bước, đã bị gọi lại.
"Đêm nay muốn đi đâu. "Tô Cảnh Dược bị Ôn Thất Bạch lăn lộn giường cũng không còn buồn ngủ, thấy Ôn Thất Bạch muốn chuồn, lúc này mới mở mắt hỏi.
Ôn Thất Bạch trong nháy mắt vọt tới trước mặt Tô Cảnh Dược, nâng móng vuốt che miệng Tô Cảnh Dược, móng vuốt khác ở bên miệng mình làm một động tác "suỵt".
Miếng đệm thịt mềm mại cùng cánh môi kề sát vào nhau, cơn buồn ngủ của Tô Cảnh Dược chợt biến mất, còn không tự giác vươn đầu lưỡi liếm nhẹ lên miếng đệm thịt một chút, đôi môi mềm mại xẹt qua miếng đệm thịt hơi nóng bỏng, phảng phất như một trận dòng điện tràn qua, từ đầu lưỡi tràn lan ra toàn thân.
Ôn Thất Bạch ghét bỏ lau sạch móng vuốt trên áo ngủ của Tô Cảnh Dược, lúc này mới chỉ ra bên ngoài.
"Có trộm phải không?" "Bên ngoài ánh đèn lờ mờ, Tô Cảnh Dược là nhìn không rõ, nhưng nhìn bộ dáng này của Tiểu Hắc nhà mình, cũng loáng thoáng đoán ra đại khái.
Ôn Thất Bạch gật đầu, lại ghé vào bên cửa sổ nhìn, hai tên trộm đã trèo lên lầu hai.
Tô Cảnh Dược cũng ghé vào bên cửa sổ nhìn, cũng không biết là cố ý hay vô tình, cằm luôn kề sát trán Ôn Thất Bạch,
Ôn Thất Bạch vừa ngẩng đầu, mũi liền cọ cằm Tô Cảnh Dược.
Lấy tầm mắt của con người cơ bản không thể phát hiện dưới ánh đèn mờ ảo này, Tô Cảnh Dược cũng không ngoại lệ, nhưng anh vẫn dán bên cạnh Ôn Thất Bạch đang hưng trí bừng bừng nhìn, thỉnh thoảng cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu Ôn Thất Bạch.
Chật chết đi được, cút sang bên kia một chút, Ôn Thất Bạch đẩy hai má Tô Cảnh Dược sang bên cạnh, bên cạnh nhiều chỗ như vậy tại sao nhất định phải chen chúc với anh, đẩy Tô Cảnh Dược xong, Ôn Thất Bạch liền tiếp tục đi xem náo nhiệt.
"Đối diện là ai, em biết không? "Tô Cảnh Dược không thường xuyên ở nhà, người ở đối diện hắn không rõ lắm, nhưng Ôn Thất Bạch thì không nhất định, mỗi ngày đều đi dạo trong tiểu khu, trên cơ bản mỗi nhà đều quen thuộc, nói không chừng ngay cả két sắt của người ta ở đâu cũng rõ ràng.
Nếu Ôn Thất Bạch nhớ không lầm, biệt thự đối diện không có người ở, tuy rằng thường xuyên sẽ có người đến sửa cỏ dại trên bãi cỏ, nhưng chưa từng có người ở lại, cho nên Ôn Thất Bạch cũng không hiểu vì sao hai người này lại chọnnhà này để trộm.
Ôn Thất Bạch lắc đầu.
"Không biết? "Tô Cảnh Dược thăm dò nói, Ôn Thất Bạch lắc đầu như vậy có thể có hai hàm nghĩa, một là không biết, hai là không có người, Tô Cảnh Dược không biết rốt cuộc là cái nào, dứt khoát hỏi từng ý một.
Không ai cả! Ôn Thất Bạch lại lắc đầu.
Đó chính là không có ai, nhưng Tô Cảnh Dược đột nhiên hứng thú đi lên, giả vờ hồ đồ, chống cằm nghiêm túc mở miệng, "Nếu anh cũng không biết, vậy làm sao bây giờ? "
Không phải là không biết! Ôn Thất Bạch mạnh mẽ lắc đầu, là không có người!
"Là ai cũng không biết phải làm sao bây giờ. "Tô Cảnh Dược nghẹn cười nhìn Ôn Thất Bạch, trên mặt anh cũng hiện lên một tia khó xử, "Anh cũng không biết, không thì chúng ta cùng nhau ra ngoài bắt trộm? Điều gì sẽ xảy ra nếu hàng xóm đối diện gặp nguy hiểm? "
Ôn Thất Bạch cảm giác được bất lực thật nhiều, cảm giác mình thành một con meo meo vô dụng, Tô Cảnh Dược bình thường rất thông minh, sao lúc này trở nên ngốc như vậy.
"Em đánh ra anh xem một chút. "Tô Cảnh Dược không biết lấy từ đâu ra một cái máy tính bảng, kéo khe hở rèm cửa sổ ngăn ngừa ánh sáng xuyên ra ngoài, lại điều khiển giao diện ra chờ Ôn Thất Bạch tự mình ấn.
Ôn Thất Bạch:... Anh bị bệnh à, tôi là một con mèo. (Truyện chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad Linh0068: )
"Nhanh lên đi, bọn họ sắp đi vào rồi. "Tô Cảnh Dược nằm sấp bên cạnh Ôn Thất Bạch, mười phần nghiêm túc nhìn Ôn Thất Bạch.
Màn hình cảm ứng đối với móng vuốt mèo không phải đặc biệt dính, Ôn Thất Bạch vỗ vài cái cũng không ấn được cái gì, mắt xanh sâu kín nhìn Tô Cảnh Dược.
Tô Cảnh Dược làm bộ rất nghiêm túc, rất nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát, mới đưa ra một giải pháp, "Nếu không anh giúp em đánh? "
Ôn Thất Bạch mắt cá chết nhìn Tô Cảnh Dược, tên này tuyệt đối là phát hiện cái gì,không thì sẽ không cùng cậu chơi trò đoán chữ, huống chi Tô Cảnh Dược nếu thật sự cho rằng hắn không biết người ở đối diện là ai, cũng sẽ không nhàn nhã dùng máy tính bảng chọc cậu như vậy.
Tô Cảnh Dược bị vẻ mặt Ôn Thất Bạch làm cho đáng yêu, con ngươi cong cong, tiến lại gần hôn lên trán Ôn Thất Bạch, "Em còn không tin sao, làm sao anh có thể phản bội em, em có gì thì nói trực tiếp với anh là được rồi. "
Ôn Thất Bạch đẩy miệng Tô Cảnh Dược ra, tự giận chỉ một chữ cái trên máy tính bảng.
Ôn Thất chỉ một cái, Tô Cảnh Dược giúp hắn ấn một cái.
Kết quả cuối cùng. "Đối diện không có người ở, ngu ngốc"
Tô Cảnh Dược ôm Ôn Thất Bạch đang buồn bực mà cười, đem lông trên người Ôn Thất Bạch vuốt một lần, lúc này mới có chút vui mừng nhìn Ôn Thất Bạch, "Em thông minh như vậy, chủ nhân là anh đây thật vui mừng, đối diện không có ai thì chúng ta liền mặc kệ, ngủ. " (Truyện chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad Linh0068: )
Cứ thế đi ngủ à?! Bên ngoài rõ ràng là đã xảy ra chuyện gì đó, sao đầu óc anh lại có vấn đề như vậy.
"Muốn anh ra ngoài xem sao? "Tô Cảnh Dược sau khi bò lên giường mới nhướng mày nhìn Ôn Thất Bạch đang nghiến răng nghiến lợi, ngữ khí thái độ cực kỳ ác liệt.
Ôn Thất Bạch muốn ném máy tính bảng vào mặt anh.
"Lại đây liếm anh thì anh liền đi qua. "Tô Cảnh Dược hôm nay hạ quyết tâm muốn hãm hại Ôn Thất Bạch, tất nhiên sẽ không từ bỏ ý đồ.
Ôn Thất Bạch ném máy tính bảng qua.
"Không đến? Không đến thì anh liền ngủ, Husky cách vách dù sao cũng ngốc, buổi tối ngủ còn hơn heo chết, khẳng định nghe không thấy. "Tô Cảnh Dược bắt lấy máy tính bảng , vừa lẩm bẩm vờ muốn ngủ, cuốn chăn chỉ thừa lại đầu ở bên ngoài, nhắm mắt lại, "Bị em làm ầm ĩ cả đêm, anh đã sớm mệt mỏi rồi. "
Ôn Thất Bạch lại không chịu mở miệng kêu, chỉ có thể nhảy lên giường, ngồi bên cạnh Tô Cảnh Dược.
Ngay khi Tô Cảnh Dược cảm giác mình không đợi được, lúc sắp ngủ, hai má có thứ gì đó xẹt qua, đầu lưỡi thuộc về mèo chạm vào da thịt, sức lực rất lớn, ác ý sâu đậm, phảng phất là muốn liếm đi một lớp da của anh. (Truyện chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad Linh0068: )
Tô Cảnh Dược không cảm giác được, tiếp tục giả bộ ngủ.
Ôn Thất Bạch đẩy Tô Cảnh Dược, Tô Cảnh Nhảy trở mình.
Ôn Thất Bạch:... Anh ta chắc không phải thực sự ngủ rồi chứ?
Chjay theo hướng Tô Cranh Dược lật người, lại liếm một chút.
Tô Cảnh Dược vẫn không mở mắt ra.
Ôn Thất Bạch rốt cục đầu hàng, từ trong kẽ răng nặn ra một tiếng mèo kêu, "Meo meo..."
Tô Cảnh Dược lúc này mới chậm rãi mở mắt, bộ dáng kinh ngạc, "Wow, Tiểu Hắc, em thế mà không phải câm. "Ôn Thất Bạch cho anh một cái tát.
Tô Cảnh Dược biết nếu không làm chút gì, phỏng chừng con mèo này sẽ xù lông, một tay ôm Ôn Thất Bạch vào trong
ngực dùng chăn đắp lại, lại kéo điện thoại di động từ tủ đầu giường, gọi điện thoại cho phòng bảo vệ.
"Được rồi, không tức giận nữa, lăn qua lăn lại lâu như vậy đói bụng rồi nhỉ". Tô Cảnh Dược sờ sờ đầu Ôn Thất Bạch, trấn an nói.
Thủ đoạn chinh phục Ôn Thất Bạch của Tô Cảnh Dược chính là bắt lấy dạ dày của cậu trước rồi mới có thể bắt được trái tim cậu, mà Ôn Thất Bạch cũng đặc biệt thích bộ dáng này, mỗi lần đều bị Tô Cảnh Dược dỗ dành đến mức ngay cả vì sao mình tức giận cũng quên mất.
Ôn Thất Bạch run rẩy lỗ tai, tối nay cậu bị Tô Cảnh Dược làm cho tức giận, không hề đói bụng, Tô Cảnh Dược rõ ràng muốn hãm hại cậu, nói không chừng Tô Cảnh Dược nếu tỉnh táo, anh liền đem tất cả lá bài tẩy của mình lật lên.
"Hai chúng ta là thân thiết nhất, em cất giấu bí mật không nói cho anh biết, anh cũng rất buồn, anh cũng sẽ không bán đứng em, em sợ cái gì? "Tô Cảnh Dược đem Ôn Thất Bạch đặt vào trong ngực, ngữ khí ủy khuất cộng thêm tố cáo. (Truyện chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad Linh0068: )
Ôn Thất Bạch liếc xéo Tô Cảnh Dược một cái, bởi vì ông đây hoàn toàn biến thành mèo, ngay cả "meo meo" cũng kêu ra, phải bồi thường ông đây như thế nào, cảm giác mình vĩnh viễn đều không thể biến thành người nữa, tôn nghiêm cũng chẳng còn.
HẾT CHƯƠNG 5.