Vì hôm nay là một dịp siêu đặc biệt nên mình quyết định: Đọc đến cuối chương mình nói cho

----

(Truyện chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad.com Linh0068: https://www.wattpad.com/user/Linh0068 )

-----

Tô Cảnh Dược còn chưa kịp hỏi thêm một câu, điện thoại di động của Ôn Thất Bạch liền vang lên.

"Điện thoại của ai?" Ôn Thất Bạch Động cũng không muốn nhúc nhích, tầm mắt nhìn về phía điện thoại di động của mình, không có ý muốn nhận.

Tô Cảnh Dược nhìn thoáng qua ID người gọi, quả nhiên là Ninh Phàm, hẳn là buổi sáng tỉnh lại phát hiện mình ở Ninh gia cho nên gọi điện thoại tới chỗ Ôn Thất Bạch xin giúp đỡ.

"Ninh Phàm." Tô Cảnh Dược thản nhiên mở miệng, "Muốn nhận không? "

Ôn Thất Bạch lấy điện thoại di động, vừa mới kết nối, tiếng kêu rên của Ninh Phàm liền từ bên kia truyền đến.

"Thất Bạch cứu tôi cứu tôi cứu tôi !!!."

Tô Cảnh Nhảy cong khóe môi, nghe được rõ ràng, Ninh Phàm liều lĩnh như vậy, đưa cậu ta về Ninh gia dọa cũng là một biện pháp tốt.

"Làm sao vậy?" Ôn Thất Bạch rời điện thoại xa tai mình, lúc này mới hỏi Ninh Phàm.

" Anh họ đưa tôi về nhà, cậu mau cứu tôi!" Ninh Phàm một phen nước mũi một phen nước mắt khóc, vừa khóc còn hàm hồ không rõ cùng Ôn Thất Bạch kể tình huống, "Cậu không biết, anh họ tôi không phải là thứ tốt, đêm qua bảo Tần Tri Thư đưa tôi về Ninh gia, sau này tôi phỏng chừng không quay phim được, anh họnhất định sẽ đem tôi làm công cụ thông gia, Thất Bạch, cậu mau cứu tôi..."

Ôn Thất Bạch cơ bản nghe hiểu rõ, ngẩng đầu nhìn Tô Cảnh Dược, lại phát hiện anh hoàn toàn không có một chút phản ứng nào.

"Sao lại vậy?" Ôn Thất Bạch chọc Tô Cảnh Dược , "Không phải anh đã nói buông tha cho anh ấy sao? "

"Nó nói tôi không phải là thứ tốt lành, tôi cũng nghe thấy." Tô Cảnh Dược bắt lấy ngón tay Ôn Thất Bạch, lúc này mới chậm rãi mở miệng, "Hơn nữa, tối hôm qua cậu còn gọi tôi là người đàn ông khốn nạn. "

Ôn Thất Bạch: "......" Quả nhiên sớm muộn gì cũng phải trả lại, cậu sau lưng Tô Cảnh Dược chửi tên đàn ông khốn nạn hơn một năm, rốt cục bị Tô Cảnh Dược phát hiện.

"Hả? Cậu có gì để giải thích không? Tiểu yêu tinh. "Tô Cảnh Dược không nhanh không chậm ấn huyệt thái dương cho Ôn Thất Bạch, cảm giác được Ôn Thất Bạch cả người đều căng thẳng, bên môi gợi lên một nụ cười.

"Người say nói chuyện anh tin, anh cũng quá hẹp hòi." Ôn Thất Bạch tỏ vẻ mặt nhàm chán nhìn Tô Cảnh Dược, huống chi, cậu nói sai à?

Ninh Phàm ở trong điện thoại nghe ra Ôn Thất Bạch cùng anh họ nhà mình ở cùng một chỗ, càng cảm giác hy vọng xa vời, hoàn toàn xong đời, hắn không thể làm đạo diễn nữa, nằm trên giường, Ninh Phàm không còn gì luyến tiếc ngẩng đầu nhìn trần nhà.

"Tôi hẹp hòi? Vậy bây giờ cậu nói với tôi, rằng tôi không phải là một thằng khốn nạn. "Tô Cảnh Dược nhướng mày, véo má Ôn Thất Bạch, "Nói đi, tôi nghe đây. "

Ôn Thất Bạch: "..."

Cậu thật sự là nói không nên lời, những lời này trái với nội tâm, bị lên án, nói không nên lời.

Công việc cắt nối biên tập phim "Chạy trốn" đang được tiến hành, cũng sắp ra mắt, đoàn làm phim không thể tách rời khỏi Ninh Phàm.

"Yên tâm đi, cô tôi đi du lịch, tôi chỉ dọa nó, huống chi." Tô Cảnh Dược không nói tiếp, nếu như cha mẹ Ninh Phàm thật sự muốn bắt cậu ta trở về, Ninh Phàm căn bản không có cơ hội chạy trốn.

Tóm lại, là cha mẹ Ninh Phàm muốn cho Ninh Phàm một cuộc sống tự do tự tại.

----

Căn hộ Lục Tiềm chuẩn bị cho Tề Lãnh Thanh kém xa biệt thự cô từng ở, tiểu khu dơ bẩn, hộ gia đình bẩn thỉu, không khí bẩn thỉu.

Tề Lãnh Thanh muốn phát điên, ở lại nơi này một giây, cô đều cảm thấy là làm nhục mình.

Cô là một ngôi sao lớn, ảnh hậu nổi tiếng khắp làng giải trí, có khi nào cô phải chịu loại ủy khuất này!

Lục Tiềm đỗ xe ở dưới lầu tiểu khu, phần lớn khu vực này đều là dân nhập cư lưu động, trình độ không đồng đều, căn bản không ai chú ý tới

Huống chi, Tề Lãnh Thanh hiện tại đã bị đóng băng, cô cũng không dám ra ngoài lắc lư.

" Rốt cuộc khi nào anh mới hành động." Tề Lãnh Thanh đã chịu không nổi, lòng tự trọng của cô không cho phép cô phát ngô ở chỗ này, nhìn thấy Lục Tiềm tiến vào, dò hỏi liên tục, "Anh chuẩn bị một trăm năm chẳng lẽ muốn tôi ở chỗ này chờ đến chết sao?"

Mỗi một kiện đồ vật trên người Lục Tiềm đều là đồ làm theo yêu cầu, cùng nơi này không tương thích, đồng thời, cũng làm Tề Lãnh Thanh càng thêm nôn nóng.

"Gấp cái gì." Lục Tiềm từ trong lòng ngực móc ra một bộ ảnh chụp, đặt ở trên bàn, "Không phải tôi đã lại đây tìm cô rồi à."

Tề Lãnh Thanh nhanh chóng đem ảnh chụp cầm lấy, lật từng cái một, người trong ảnh chụp là Tô Cảnh Dược, thế mà còn ôm một người, lại là một người đàn ông.

"Như thế nào?." Lục Tiềm ngồi ở trên sô pha, hai chân vắt chép, một bộ dạng ông tử nhẹ nhàng.

Tề Lãnh Thanh cùng Tô Cảnh Dược có liên quan, như vậy cô hẳn là rất hiểu biết Tô Cảnh Dược.

Ảnh chụp đại đa số đều là chụp lén, nếu không phải bởi vì không hề ó dấu vết photoshop, Tề Lãnh Thanh cảm thấy đây là giả.

"Tô Cảnh Dược không có khả năng như vậy." Tề Lãnh Thanh như đinh đóng cột mà mở miệng, người đàn ông ý chí sắt đá sao có thể như vậy, nói đến Tô Cảnh Dược, cô lại nghĩ đến ánh mắt không hề có tình cảm của Tô Cảnh Dược, thời điểm nhìn về phía cô, phảng phất đang xem vật chết.

"Hả?" Lục Tiềm rất có hứng thú mà mở miệng, hắn đối Tô Cảnh Dược không phải thực hiểu biết, rốt cuộc Tô Cảnh Dược nói rõ muốn nâng đỡ Lục Mạch, hắn cũng sẽ không đi tự rước lấy nhục.

"Tô Cảnh Dược bao dưỡng không ít người, nhưng là, anh ta không có khả năng đối xử với một người như vậy." Tề Lãnh Thanh căn bản tưởng tượng không đến Tô Cảnh Dược cười rộ lên là bộ dạng gì.

Cười rộ lên? Tề Lãnh Thanh đột nhiên rùng mình, cô nhớ tới thời điểm quay 《 bước vào vực sâu 》, bộ dáng Tô Cảnh Dược đối với con mèo kia.

"Ý của cô là, người này, có khả năng dùng để uy hiếp Tô Cảnh Dược?" Lục Tiềm đem ảnh chụp cầm lấy tới nhìn kỹ, lại không nhìn thấy mặt, người đàn ông trong ngực Tô Cảnh Dược từ đầu tới đuôi đều không có lộ mặt, hơn nữa, khách sạn đối với bí mật của khách hàng thập phần bảo mật, hắn không có biện pháp từ khách sạn bên kia lấy được bất kỳ tin tức hữu dụng nào.

Tề Lãnh Thanh suy tư trong chốc lát, mới do dự gật gật đầu, cô ở cùng Tô Cảnh Dược thời gian cũng không lâu lắm, đối với Tô Cảnh Dược cũng không hiểu biết.

Lục Tiềm từ chỗ của Tề Lãnh Thanh biết đáp án liền đứng lên, đi phía trước đưa Tề Lãnh Thanh một tờ chi phiếu.

Ở phương diện tiền bạc, hắn luôn luôn không thiếu, đặc biệt đối với quân cờ của mình, hắn cũng không bủn xỉn.

Tề Lãnh Thanh đem chi phiếu cầm lấy, lúc này mới cầm lấy ảnh chụp đưa Lục Tiềm chỉ điểm.

Ở trong ảnh chụp tại một góc xuất hiện nhân ảnh, mơ hồ không rõ.

"Người này kêu Hứa Diệu, là diễn viên, hắn khả năng sẽ biết cái gì đó." Tề Lãnh Thanh cùng Hứa Diệu cùng nhau đóng phim, đối Hứa Diệu ấn tượng khắc sâu, rõ ràng là một người đàn ông, lòng ghen ghét so phụ nữ còn nhiều hơn, trách không được cả đời chỉ diễn vai quần chúng.

Lục Tiềm hiểu rõ gật gật đầu, xem ra trên thế giới này, tiền đều giải quyết được tất.

Bị Tô Cảnh Dược xoa nhẹ nửa ngày, sau khi đầu óc thanh tỉnh, ánh mắt đầu tiên liền nhìn đến là Tô Cảnh Dược bị chính mình đè ở dưới thân quần áo hỗn độn, ngực nửa lộ nửa kín.

"Anh......" Ôn Thất Bạch thiện ý mà nhắc nhở, rốt cuộc Tô Cảnh Dược lộ quá nhiều, áo ngủ phần eo trở lên đều cơ bản bị túm rớt.

"Tôi? Chẳng lẽ cậu đã quên? Đêm qua cậu làm loạn quần áo của tôi?" Tô Cảnh Dược giơ tay niết gương mặt Ôn Thất Bạch, cười tủm tỉm mà mở miệng, "Lột quần áo thì thôi, cậu còn sờ ngực tôi, quả thực háo sắc."

Ôn Thất Bạch tỏ vẻ tửu lượng mình rất tốt, hơn nữa lúc say cũng rất thành thật, hơn nữa từ sau khi vào ổ soi cậu chua từng uống say, lời nói Tô Cảnh Dược cậu không bao giờ không tin.

Cậu lột quần áo Tô Cảnh Dược, còn sờ ngực anh , Tô Cảnh Dược không phải phụ nữ, có cái gì tốt mà sờ, đối với chuyện này, cậu chỉ có thể nói hai chữ.

"Ha hả."

(Truyện chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad.com Linh0068: https://www.wattpad.com/user/Linh0068 )

----

Như đầu chương mình đã nói, mình  quyết định đăng 1 chương như mọi ngày :)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play