Ôn Thất Bạch chậm rãi lắc lư trên nóc biệt thự, cái gì mà phá chủ nhân, cậu còn chẳng thèm đâu, cùng lắm thì trốn sáu tháng, khu biệt thự này tuy rằng không tính là lớn, cũng không tính là nhỏ, tìm kiếm cũng rất phiền toái, huống chi mèo đen chỉ cần trốn ở nơi tối tăm, nhắm mắt lại liền không ai tìm được.

Dưới lầu có không ít người gọi tên cậu, Ôn Thất Bạch lại đi qua một ngôi nhà, rốt cục nhìn thấy địa điểm cần đến.

Có hai con mèo ngồi xổm trên nóc nhà phơi nắng, thấy Ôn Thất Bạch tới còn lười biếng "meoo" một tiếng.

Hai con mèo này là hai người bạn xấu sau khi Ôn Thất Bạch biến thành mèo kết bạn được, một con mèo đồi mồi (1) đực, một con mèo cáo hoa (2) béo.

Nghe nói chỉ gen màu của mèo cái đặc biệt, thì mới có thể có ba màu sắc và hoa văn trở lên, nhưng con mèo cáo hoa này lại hết lần này tới lần khác là đực, nếu không phải mèo cáo hoa thật sự có chym nhỏ, Ôn Thất Bạch sống chết cũng không tin còn có loại tồn tại trái ý trời như vậy.

Mèo đồi mồi gọi là Chiến Quốc, mỗi ngày đều giống như một con chim ngủ không tỉnh, mắt cá chết, nghe nói chủ nhân của nó họ Thắng, tự xưng là con cháu của Tần Thủy Hoàng, cho nên mới có cái tên này.

" Tần Thủy Hoàng chiến thắng kết thúc thời đại chiến tranh, con mèo của tôi phải tên là Chiến Quốc ", Ôn Thất Bạch lần đầu tiên nghe được lời giải thích này đặc biệt muốn cho Chiến Quốc một cây nến.

Lúc này, mèo cáo hoa đang ngồi xổm bên cạnh Chiến Quốc liếm lông cho Chiến Quốc.

Lỗ tai Chiến Quốc giật giật, nghe được dưới lầu có không ít người gọi tên Ôn Thất Bạch, vươn móng vuốt vỗ vỗ Ôn Thất Bạch.

Ôn Thất Bạch cầm móng vuốt ngồi xổm ở bên kia, tư thế này là tư thế mèo thích nhất, tục xưng là " Nông dân sủy" (3), đem hai móng vuốt giấu lại đặt ở dưới bụng, cáo hoa cùng Chiến Quốc rất thích tư thế như vậy, dần dà Ôn Thất Bạch cũng bị âm thầm đồng hóa, giấu đi cũng rất thoải mái.

"Tiểu Hắc? "Từ dưới lầu truyền đến giọng nói to của gia chủ họ Thắc, chủ của Chiến Quốc, "Tôi không thấy, có phải ở trên nóc nhà hay không? Chiến Quốc nhà tôi cũng thích trèo lên nóc nhà. "

Mẹ nhà nó, không sợ đối mạnh chỉ sợ đồng đội ngu, móng vuốt còn chưa giấu nóng đã bại lộ.

Ôn Thất Bạch giậm chân chạy đi, Chiến Quốc cùng Lan Hoa lại rất ngu ngốc, vừa thấy Ôn Thất Bạch bắt đầu chạy, cũng hưng phấn đuổi theo, nhất là cáo hoa, quả thật không phụ danh hiệu đồng đội heo.

Vừa chạy còn vừa ngửa mặt lên trời thét dài, "Ngao ô ~ meo meo meo ~"

Ôn Thất Bạch thật sự muốn đem hai mặt hàng này từ trên nóc nhà đá xuống, bất đắc dĩ đã có không ít người chú ý tới mái nhà.

"Ở đằng kia! Tôi thấy, có ba con mèo! "Người đầu tiên trèo lên nóc nhà liếc mắt một cái liền nhìn thấy ba con mèo đang chạy trên nóc nhà, trong đó màu đen đặc biệt dễ thấy.

Ban ngày một thân da đen quả nhiên không an toàn.

Ôn Thất Bạch từ trên nóc nhà bò xuống, vừa vặn đối mặt Tô Cảnh Dược.

Tô Cảnh Dược trán đổ mồ hôi, hơi thở hổn hển, nhìn về phía Ôn Thất Bạch.

"Tiểu Hắc." Tô Cảnh Dược cũng không dám tới gần, vừa tới gần Ôn Thất Bạch liền muốn chạy, chỉ có thể đứng cáchđó không xa nhìn quan sát Ôn Thất Bạch.

Ôn Thất Bạch cảnh giác lui về phía sau, hôm nay mình náo loạn động tĩnh lớn như vậy, nếu thật sự bị bắt trở về, nói không chừng sẽ bị nhốt lại, cậu cũng không muốn thật sự giống như mèo ở trong một gian phòng trải qua cả đời. (Truyện chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad Linh0068: https://www.wattpad.com/user/Linh0068 )

Ôn Thất Bạch chạy về phía bên kia, mục đích của cậu là vườn hoa nhỏ, nơi đó cây cối nhiều cỏ, tương đối dễ ẩn nấp, cẩn thận ẩn nấp hẳn là sẽ không bị bắt.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết cho tất cả sự kiện đều là dưới tình huống này hai tên ngu ngốc Chiến Quốc và cáo hoa không chạy theo, một mảnh lá chuối không che nổi 3 con mèo, hai con mèo ngu ngốc này lại làm cái gì nữa...

Ôn Thất Bạch tặng Chiến Quốc cùng cáo hoa một móng vuốt, anh trai ta đây tính mạng đều đặt ở vườn hoa phía dưới kia, hai đứa ngu ngốc này nên về nhà ăn cơm đi.

Cáo hoa bị Ôn Thất Bạch quất một móng vuốt, lăn sang bên cạnh, nhưng lại lăn qua lăn lại, quả thực giống như là cố ý vậy.

Nhưng cũng may Cáo hoa không tạo ra tiếng ồn, chỉ yên lặng ngồi xổm ở bên cạnh liếm lông mình, Chiến Quốc ngồi xổm giống như một môn thần, trong miệng động một chút, đang nhai con châu chấu không biết từ chỗ nào.

Ôn Thất Bạch đột nhiên cảm thấy con đường chạy trốn của cậu đặc biệt gian nan.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Ôn Thất Bạch cảnh giác nhìn bốn phía.

Toàn bộ khu biệt thự đều bị lật tung, liên tiếp có tiếng gọi tên Ôn Thất Bạch.

Chỉ có Husky rất bình tĩnh, ngậm mâm cơm của mình đi ra, ở trước cửa nhà Ôn Thất Bạch đi một vòng rồiđi về phía tiểu hoa viên.

Đợi đến khi trong tầm mắt xuất hiện một bóng chó màu trắng bạc, Ôn Thất Bạch lại càng muốn mắng mẹ nhà nó, một đám này đều là đồng đội heo.

Husky đặt khay trước mặt Ôn Thất Bạch, tự mình ngồi xổm xuống.

Sau đó trên mặt tiện nhân này rõ ràng xuất hiện biểu tình nghi ngờ, ngửa mặt lên trời thét dài, " Gâu Gâu Gâu Gâu! "

Ôn Thất Bạch: ... Sự thật chứng minh, đắc tội ai cũng không thể đắc tội Husky, nó sẽ dây dưa với cậu đến phát điên.

Ôn Thất Bạch nâng móng vuốt lên cào thêm một nhát trên mặt Nhị Cáp, làm cho đồ họa "x" trên mặt Husky biến thành "*".

Husky hừ hừ vài tiếng, lại bị cáo hoa và Chiến Quốc vây công, chống đỡ không nổi, ngùng khay cơm của mình nhanh chóng chạy về phía nhà, một đường còn không quên vừa quay đầu lại nhìn Ôn Thất Bạch bên này một bên ngửamặt lên trời kêu lên, "Gâu Gâu ~ Gâu Gâu Gâu ~"

Ôn Thất Bạch: ...

Cáo hoa và Chiến Quốc ngay sau đó cũng được chủ nhân gọi rời khỏi hoa viên.

Không có đồng đội heo liên lụy, Ôn Thất Bạch tìm một góc nằm sấp xuống, nhìn mặt trời từng chút từng chút lặn, thế nhưng không ai có thể tìm được cậu nữa.

Không ai có thể nghĩ rằng một con mèo dùng chỉ số thông minh của con người để trốn họ.

Sắc trời dần dần tối sầm lại, cuối hoa viên xuất hiện thân ảnh Tô Cảnh Dược, từng bước từng bước chậm rãi mà đến, ngồi xổm bên cạnh lá chuối. (Truyện chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad Linh0068: https://www.wattpad.com/user/Linh0068 )

Tô Cảnh Dược cúi đầu nhìn dấu chân mèo nho nhỏ bị giẫm lên bên cạnh lá chuối, thấp giọng thở dài.

Nửa năm trước khi nhìn thấy con mèo nhỏ kia, cậu còn nhỏ đáng thương, nằm sấp trong đống rác rưởi, sắc bén nghiếnrăng, ai cũng không cho tới gần, cho đến khi đầu óc Tô Cảnh Dược nóng lên nhặt mèo con về nhà, từng chút từng chút nuôi lớn.

Nhìn cậu từng chút từng chút mập lên từng chút từng chút mập lên, Tô Cảnh Dược trong lòng điên cuồng tràn ngập một loại cảm giác khó hiểu, bắt đầu mỗi ngày lo lắng cậu ăn không đủ no, lo lắng Husky nhà bên sẽ bắt bạt cậu, lo lắng buổi tối ngủ quá lạnh, lo lắng cậu bị thương, lo lắng cậu sinh bệnh, ngay cả cuộc sống hỗn loạn làm việc và nghỉ ngơi cũng từng chút từng chút sửa lại, nữ nhân cũng cắt đứt sạch sẽ, không vì cái gì, chỉ là sợ những nữ nhân kia sẽ bắt nạt Tiểu Hắc, sợ Tiểu Hắc không thích họ.

Nhưng cuối cùng, người nói nặng lời vẫn là chính mình, tức giận đuổi cậu vẫn là mình.

Bầu trời bắt đầu tối và nhiệt độ giảm xuống.

Một tiếng hắt hơi nhỏ đặc biệt đáng chú ý trong khu vườn nhỏ.

Ôn Thất Bạch hít hít mũi, chẳng lẽ sức chống cự của cậu đã yếu đến mức này? Đều tại Tô Cảnh Dược.

"Ra ngoài đi, anh không bắt em. "Tô Cảnh Dược ngồi trên băng ghế dài thấp giọng mở miệng, cởi áo khoác ra đặt ở

bên cạnh, "Lạnh thì lại đây ngồi. "

Ôn Thất Bạch cẩn thận nhìn Tô Cảnh Dược, thấy anh có vẻ thật sự không có ý muốn bắt cậu, lúc này mới run rẩy mang sương đầy người đi tới, nhảy lên ghế dài, giẫm lên áo khoác Tô Cảnh Dược, dùng áo khoác lau móng vuốt dính bùn.

Tô Cảnh Dược đưa tay sờ sờ bộ lông lạnh lẽo của Ôn Thất Bạch, bất đắc dĩ thở dài, "Nói em ngốc em còn không thừa nhận, cái vòng tròn này chỗ nào dễ lăn lộn đâu, em ngốc như vậy sớm muộn gì cũng bị người ta ăn ngay cả xương cốt cũng không còn. "

Ôn Thất Bạch không lên tiếng, yên lặng dùng áo khoác quấn mình lại.

"Nếu em thật sự muốn đi thì đi, nhưng phải để Trương Nghiêu đi theo. "Trợ thủ đắc lực nhất của Tô Cảnh Dược chính là Trương Nghiêu, không biết bao nhiêu người đã trăm phương ngàn kế muốn đào Trương Nghiêu đi, nhưng Trương Nghiêu mặc kệ người khác trả lương cao bao nhiêu cũng không chịu đi, Tô Cảnh Dược cũng rất tín nhiệm Trương Nghiêu, cơ mật công ty Trương Nghiêu đều biết không ít, hiện giờ lại chịu để cô đi theo Ôn Thất Bạch, quả thực là dùng nhân tài vào việc nhỏ.

Tô Cảnh Dược đưa tay sờ sờ đầu Ôn Thất Bạch, vật nhỏ này thật sự là một chút cũng không làm cho người ta bớt lo.

Ôn Thất Bạch cũng nghe ra Tô Cảnh Dược là một mảnh tâm ý tốt, chỉ là lúc ấy phương thức nói chuyện có chút vấn đề mà thôi.

"Bị lạnh đến ngốc rồi à. "Tô Cảnh Dược ôm Ôn Thất Bạch lên, đi về nhà," Về nhà thôi. "

Đèn đường khẽ sáng, Tô Cảnh Dược ôm Ôn Thất Bạch từng bước một đi về phía trước.

Con đường không dài, nhưng đi rất chậm.

"Sau này nếu anh không tìm thấy em nữa thì anh sẽ đi theo Husky, nó đặt kay cơm của mình ở đâu anh sẽ biết em đang ở đâu." Tô Cảnh Dược trêu ghẹo nói.

Yên tâm đi, còn nửa năm nữa tên kia sẽ không tìm được tôi.

Tắm nước ấm cho Ôn Thất Bạch, lại sấy khô lông, Tô Cảnh Dược mới nhéo nhéo thịt thừa trên bụng Ôn Thất Bạch.

"Mập chết đi được. "

Ôn Thất Bạch: ...

Sáng sớm hôm sau, Trương Nghiêu đứng chờ sau cửa.

Ôn Thất Bạch liên tục liếc Trương Nghiêu vài lần, nói không chừng Trương Nghiêu này thích Tô Cảnh Dược mới không ngại vất vả như vậy.

"Nói cho Chương Kỳ biết, có chuyện gì xảy ra cậu ta cũng đừng hòng sống. "Tô Cảnh Dược đưa Ôn Thất Bạch cho Trương Nghiêu nói một câu.

Trương Nghiêu gật đầu đáp ứng, "Vâng, Tô tổng. "

Trương Nghiêu là người đẹp lạnh lùng nổi danh trong công ty, ngoại trừ công tác báo cáo không có bất kỳ lời thừa thãi khác, ngay cả Ôn Thất Bạch cũng không nhịn được nghi ngờ Trương Nghiêu có phải là robot thông minh mới phát triển hay không, ngoại trừ công việc thì những mặt khác đều không biểu hiện gì, cho đến ngày đó Trương Nghiêu bị chuột chết ném trên bàn sợ tới mức ôm đầu chạy trốn, Ôn Thất Bạch mới xác định cô là con người.

Ôn Thất Bạch không rối rắm quá lâu về vấn đề này, bởi vì trên cổ còn đeo thiết bị định vị, Tô Cảnh Dược cũng khôngbiết làm thế nào để đeo cho cậu, kéo thế nào cũng không kéo được.

"Ngài không cần cố sức. "Trương Nghiêu nhìn về phía Ôn Thất Bạch, có ý tốt nhắc nhở, "Bộ định vị này là dùng vân tay mở khóa, không có vân tay của Tô tổng cho dù ngài cắt đầu cũng không lấy ra được. "

Ôn Thất Bạch: ... Cậu đã nói người đẹp không phải thứ tốt đẹp, tất cả đều là tâm địa rắn rết, cái gì gọi là cắt đầu, cậu còn chưa muốn chết có được không vậy?

Vừa đến trường quay Chương Kỳ liền giống như nhìn thấy Đấng Cứu Thế nhào tới, nhưng bị Trương Nghiêu uy hiếp, cũng không dám đến quá gần.

"Chương đạo, đây là một bản hợp đồng, phiền ngài nhìn qua, nếu không có vấn đề thì chúng ta sẽ ký tên. "Trương Nghiêu dâng lên một bản hợp đồng.

Hợp đồng gì? Sao anh ta không biết? Ôn Thất Bạch tò mò nhìn qua, liền nhìn thấy sắc mặt Chương Kỳ càng ngày càng đen, một phen muốn ném hợp đồng xuống đất.

"Đây là Tô tổng tự mình soạn ra, nếu ngài không muốn, tôi cũng bất lực. "Trương Nghiêu treo nụ cười công thức chuẩn, nhắc nhở một câu.

Chương Kỳ oán hận từ trong túi lấy ra một cây bút bi, vừa mới hạ bút liền phát hiện không có bút nước, mạnh mẽ ở giữa không trung vảy vài lần mới dùng chữ viết không rõ ràng viết tên mình.

Trương Nghiêu thu hồi hợp đồng, giống như căn bản không nhìn thấy ánh mắt phẫn hận của Chương Kỳ, ôm Ôn Thất Bạch đi vào trường quay. (Truyện chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad Linh0068: https://www.wattpad.com/user/Linh0068 )

9 giờ sáng đi làm 11 giờ tan tầm, 3 giờ chiều đi làm 5 giờ tan tầm, một ngày làm việc bốn giờ, trong đó cứ 30 phút nghỉ ngơi một lần, mỗi lần nghỉ ngơi không được ít hơn 30 phút.

Chương kỳ tính toán, ông nội này một ngày nhiều nhất là hai giờ làm việc.

Hai giờ thì đủ để làm gì? Chương Kỳ ném kịch bản trong tay xuống đất, chỉ vào Tề Lãnh Thanh liền mắng một trận, Tề Lãnh Thanh không biết chuyện gì xảy ra, nhưng mà thời gian nghỉ ngơi ba mươi phút theo quy định của Tô Cảnh Dược sắp đến rồi.

Chương Kỳ ngược lại muốn chụp thêm một lát, nhưng mà Trương Nghiêu đứng bên cạnh, giám sát như một pho tượng, đừng nói hơn một phút, một giây cũng không được.

Ôn Thất Bạch đã sớm nghe qua Chương Kỳ tính tình nóng nảy, không nghĩ tới ngay cả ảnh hậu cũng dám mắng máu phun đầm đìa, giấu móng vuốt ngồi xổm ở một bên xem náo nhiệt.

"Thêm một lần nữa, Nếu Tề Lãnh Thanh quay không tốt thì cậu về nhà nghỉ ngơi đi. "Chương Kỳ không chút nể tình, hắn nổi danh với sự nghiêm khắc, tuyệt đối không cho phép trong phim có bất kỳ khuyết điểm nào tồn tại, một lần không được thì mười lần, mười lần không được thì một trăm lần, nhiều lần dạy mà không thay đổi nên ở đâu thù cút về chỗ đó, trong giới diễn xuất không thiếu nhất chính là bình hoa có diện mạo không có kỹ năng diễn xuất.

Vừa quay đầu Chương Kỳ liền ý cười trong suốt, trên mặt treo đầy nụ cười hèn mọn nhìn Ôn Thất Bạch, "Hắc gia, chúng ta lại thêm một cái nữa được không, rất nhanh. "

Sự tương phản của Chương Kỳ có thể thấy rõ, nhưng người bên ngoài lại không cảm thấy kỳ quái, dù sao đối tượng cũng là mèo, loại sinh vật mèo này ăn mềm không ăn cứng, chỉ có dụ dỗ chúng mới nghe lời, giọng nói dám lớn một chút chúng nó liền dám cho mọi người một vuốt.

Tề Lãnh Thanh lại không cho rằng như vậy, một giây trước Chương Kỳ mắng to với cô, một giây sau liền hướng về phía một con mèo ý cười trong sáng, đối với ai cũng không chịu được, Tề Lãnh Thanh không dám đem hận ý đặt ở trên người Chương Kỳ, cho nên một loạt hận ý chồng lên nhau đều bay trên người mèo đen, ánh mắt nhìn về phía mèo đen cũng càng thêm chán ghét.

HẾT CHƯƠNG 3

(1) Mèo đồi mồi: 


(2) Trong nguyên tác là mèo Li Hua, mình search thìbnó ra Dragon Li, Chúng sở hữu một bộ lông ngắn với những đốm hayblà sọc tạo nên một vẻ đẹp hoang dã, đặc biệt màu lông ở đuôi của chúng sẽ có màu đen.


(3) Nông dân sủy: Tư thế thể hiện thái độ thoải mái nhưng chăm chú và cho thấy mèo sẵn sàng cho giấc ngủ hoặc cuộc tấn công bất ngờ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play