Cô phải nghĩ ra cách, nhanh chóng đưa mẹ rời đi, cũng tránh xa tên biến thải Hoắc Cảnh Thâm kia!
Trong phòng bệnh.
Vân Lâm Hạc nhìn người đàn ông trẻ tuồi khí chất cao ngạo từng trải trước măt, bất lực lắc đầu cười khổ, vuốt bộ râu trắng, đã nhìn thấu tất cả.
Nếu như thật sự giống như Hoắc Cảnh Thâm đã nói, chỉ muốn giữ lại thẻ bạc, vậy thì cần gi phải đưa người tới bệnh viện tư nhân này, còn cố ý đề ông ta tới chữa trị?
Đều nói nơi hồng trần trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.
Cho dù vị Tứ gia này, lòng dạ thâm sâu như thế, thông minh tuyệt đỉnh thủ đoạn cao siêu, cũng không phải ngoại lệ….
“ Tứ gia, cỏ người không phái chỉ dùng hai chữ lợi hại, là có thể
phân tích giải thích được.
”
Hoắc Cảnh Thâm liếc nhìn ông ta một cái, không chỉ thu lại ánh nhìn lãnh đạm kia, mà cả người anh cũng trở nên lạnh lùng hơn.
M ổng cho rằng, tôi đối với người con gái đó khác với người thưởng?” Anh lạnh lùng nhếch miệng, nói chắc như đinh đóng cột, “ Trong thế giới của tôi, tuyệt đối sẽ không tồn tại ngoại lệ.
”
Biểu cảm của Lâm Vân Hạc trờ nên sâu xa, cười như không: “ Vậy thì chúc Tứ gia ngài, được như ý nguyện.
”
Sau khi châm cứu cho Khương Như Tâm, Lâm Vân Hạc cầm hộp thuốc rời khỏi phòng bệnh, di ra ngoải, khi qua một chỗ nghỉ, ông ta khẽ dừng bước, nhìn thấy bóng dáng của Vân Thanh.
Dường như đang đợi ông ta.
Lâm Vân Hạc chần chừ một lát, mói bước tói:” Hoắc phu nhân.
”
Dưới ánh trăng, người con gái mặc váy trắng tóc đen, ảm đạm.
” Lãm Lão tiên sinh, thật sự không nhận ra tôi sao?”
Lâm Vân Hạc nhìn gương mặt tựa như đâ từng quen biết của người con gái, cau mày trầm ngâm suy nghĩ.
Lần đầu gặp ông ta đã cảm thấy khuôn mặt này rất quen, nhưng rốt cuộc gặp qua ở đâu, ông thật sự nhất thời không thể nhớ đưực.
Vân Thanh mỉm cười, “ Xem ra 5 năm không gặp, trí nhớ cùa cùa Lâm Lão đầu ngày càng tệ.
”
Một lởi Lâm Lão đầu, khiến Lâm Ván Hạc giặt mình bất ngờ, ngay lập tức nhớ ra người con gái trước mặt.
Vẻ mặt ông thay đổi, nhanh chóng đặt hộp thuốc trong tay xuống, quỳ gối.
“ Thiếu các chủ! Là trí nhớ của tôi không tốt!”
Vân Thanh lập tức cúi xuống đỡ ông ta dậy: “ 5 nãm trước tôi mới có 15 tuổi, ngoại hình thay đổi so với bây giờ không ít, ông không nhớ cũng là thường tình.
”
Nhớ lại chuyện nãm đó, Lâm Vân Hạc cũng dờ khóc dở cười.
“ 5 nảm trước khi tôi tới thảm y thần các Lão các chủ, không ỉt lần bị thiếu các chủ cô đùa giỡn, tôi khỏ mà quên được! Đúng rồi,
Lão các chủ vẫn khỏe chứ?”
“ Lão đầu kia một năm trước đã ra ngoài vân du, giờ vẫn chưa thấy bóng dáng đâu.
” Nhắc tới lão già bướng bỉnh kia, Vân Thanh củng có chút đau đầu, một lát sau, cô nghiêm túc nói, “ Lâm Lão tiên sinh, tôi có chuyện muốn ông giúp đỡ.
”
Danh tiếng của Y Thần Các vang danh khắp nơi, mặc dù Lâm Vân Hạc đức cao vọng trọng, nhưng xét về thứ bậc, ông ta vẫn kém thiếu các chủ Vân Thanh một bậc.
“ Thiếu các chủ cô cứ nói.
”
“ Khương Như Tâm là mẹ của tôi, hy vọng ông sẽ tận sức châm cứu chữa trị.
Sau này có chỗ cần ông giúp, vẫn mong Lâm Lão tiên sinh sẽ phối hợp.
”
” Đó là lẽ đương nhiên!”
“ Thiếu các chủ yên tâm, tôi nhất định sẽ giữ mồm giữ miệng.
”
Vân Thanh khẽ gật đầu, đưa mắt nhìn theo Lâm Vân Hạc rời đi, vẻ mặt lạnh lùng.
Nếu như không phải tên bi3n thái Hoắc Cảnh Thâm kia ẻp cô tới bước đường này, cô vốn dĩ không hề muốn để lộ thân phận, liên quan tới Y Thần Các và Lão đầu kia…
Vân Thanh bỏ qua những suy nghĩ đó, quay người phút chốc đứng sừng ở đó.
Chỉ cách vài bước, bóng hình Hoắc Cảnh Thâm đứng dưới ánh trãng, bộ quần áo đen tóc đen, ánh trăng rạng rỡ phủ lên bóng dáng anh một tầng voan mỏng,
càng khiến cả người anh trờ nên lạnh lẽo, có loại càm giác lạnh lùng không chân thực.
Vân Thanh nhìn Hoắc Cành Thảm bưó’C từng bước về phía mình, đối mặt với đôi mắt đen láy sâu thẳm lạnh lùng kia, lòng cô nguội lạnh, tới mức tử chi và xương lạnh buốt.
Hoắc Cảnh Thảm lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, đôi môi mòng chuyển động: “Xem ra tôi đã xem nhẹ em….
”
Cơ thể Vân Thanh bẩt giác trở nên cảng thẳng, cô sờ lấy chiếc kim bạc trong túi áo.
Hoắc Cảnh Thâm dừng trước mặt cô, giọng nói thờ ơ, mang theo chút giễu cợt: “ Ra ngoài vứt gói thức ãn, còn có thể lạc đường?”
“…” Xem ra anh không nghe
thấy lời cô nói với Lâm Vân Hạc khi nãy, Vân Thanh chậm rãi nới lòng chiếc kim trong tay, ngẩng đầu vờ như không có chuyện gì cười với Hoắc Cảnh Thâm, “ Tôi chính là muốn ra ngoài cho thoáng khí.
”