Vân Thanh tim thắt lại, vô thức nhìn về phfa ghế sau cổ cửa sổ đóng lại…
“Thưa phu nhân, Tứ gia có chuyện nên không thể đích thân đến đón vợ chồng cô, nên mới đặc biệt thu xếp để tôi tới.
”
Hàn Mặc kéo cửa xe phía sau, không mấy thân thiện nhìn Tạ Lãng “Bệnh viện đã sắp xếp xong, đừng làm phiền anh Tạ nữa, tôi đưa phu nhân quay về là được rồi.
”
“Anh …” Tạ Lãng định nói, nhưng Vân Thanh kéo bả vai ngăn lại.
Cỏ ấy dùng mắt ra hiệu cho Tạ Lãng làm theo.
Hoắc Cảnh Thâm rõ ràng đã tìm
ra thân phận của Tạ Lãng, người đàn ông này thực sự rất lợi hại, mọi hành động của cô hiển nhiên đều nằm trong tầm giám sát của anh ta, cô không muốn Tạ Lãng gặp rắc rối.
Sau khi Vân Thanh lên xe, Hàn Mặc yên lặng lái xe không nói lời nào.
Trong xe im lặng.
Chỉ khi chờ đèn đỏ, Hàn Mặc mới liếc nhìn băng ghế sau qua gương chiếu hậu.
Chỉ thấy một phu nhân thông minh, điềm đạm và khó nắm bắt, giờ lại đang tựa vai vào vai người mẹ gầy guộc, như một đứa trẻ bơ vơ … Anh ngoảnh mặt đi, nhắn cho Tứ gia tin tức.
Văn phòng Chù tịch Tập đoàn
Hoắc gia.
Phòng làm việc rộng rãi, sang trọng mang đầy vẻ trang trọng cổ kính, mọi nơi nghiêm túc.
Người duy nhất không phù hợp với nó là người đàn ông ngồi trên chiếc ghế sofa da màu đen.
Hoắc Cành Thâm mặc một bộ âu phục màu tối rất chỉnh tề, nhàn nhã ngồi trên ghế sô pha, với khí chất cao quý, anh ta đột ngột rút trận đấu sân khách ra khỏi trò chơi trên sân nhà.
Anh nghịch điện thoại, chạm vào màn hình bằng những đầu ngón tay có khớp ngón đẹp đẽ của mình để mờ tin nhắn mới nhất.
Hàn Mặc: [Tứ gia, đã đón phu nhân, dang trên đường đến bệnh viện.
Bà Khương trong tình trạng
rất tệ, phu nhân trông rất buồn.
]
“Cảnh Thâm!” Hoắc Khải Lễ đẩy cửa bước vào, trên khuôn mặt kinh ngạc cau có, tràn đầy lo lắng “Ta nghe nói đêm qua con bị ám sát trên đường trở về, không bị thương chứ?”
Hoắc Cảnh Thâm tiện tay xóa tin nhắn của Hẳn Mặc, anh cất điện thoại di động đi, nhìn dáng vè lo lắng của Hoắc Khải Lễ, anh nhẹ giọng nói: “Làm phiền chú ba lo lắng, là cháu có số mệnh lớn, chỉ bị thương một chút.
”
Phòng làm việc của CEO Tập đoàn Hoắc thị.
Phòng làm việc rộng lớn hết sức xa hoa, đâu đâu cũng thể hiện ra sự trang nghiêm cổ điển.
Thử duy nhất không hợp, là người đàn ông ngồi trên chiếc ghế sofa da màu đen.
Hoắc Cành Thâm mặc bộ vest tối màu phù hợp với chuẩn mực xã hội, thoải mái ngồi trên sofa, khí chất cao ngạo, thể hiện dáng vẻ của người chủ nhà.
Một tay anh nghịch điện thoại, các ngón tay đẹp đẽ chạm vào màn hình, mở đoạn tin nhắn mới nhắt.
Hàn Mặc: [ Tứ gia, đã đón được phu nhân, đang trên đường tới bệnh viện.
Tỉnh trạng cúa bà Khương rát nguy cấp, phu nhân có vẻ rất buồn.
)
“ Cảnh Thâm, nghe nói trên đường về tối qua cháu bị ám sáir Hoắc Khái Lễ đảy cửa bước vào trong, đỏi lông mày nhíu lại, vè mặt nghiêm túc, vô cùng lo lẳng, “ Không bị thương chứ?”
Hoắc Cảnh Thâm tiện tay xóa đi tin nhắn của Hản Mặc, cất điện thoại đi, nhìn vé mặt càng thầng của Hoắc Khải Lẻ, anh nhẹ nhàng nói:” Phiền chủ Ba lo lắng, cháu mệnh lớn, chỉ bị thương nhẹ mà thôi.
”
“ Rốt cuộc kẻ nảo dám ra tay với Hoắc gia chúng ta!” Hoắc Khải Lễ trông có vè rất tức giận, “ Đúng rồi, đã bẳt được đám người đó?”
Hoắc Cành Thâm giống như nghe thấy chuyện cười, nhíu mày nói:” Chú Ba nói đùa rồi, cháu có thể may mắn sống sót là do tổ tiên phủ hộ, sao có thẻ bắt được những tồn sát thù độc ác kia chứ?”
“ Nói cũng phải, cháu không sao là tốt nhất.
” Hoắc Khải Lễ thở phào, ông ta tủm vai Hoắc Cảnh Thâm, lực mạnh, đôi mắt chim ưng sắc bén, hiện lên chút lạnh nhạt, “ Nếu không cháu vừa rời khỏi Lệ Hoàng cung của chú, chân sau liền bị ám sảt xảy ra chuyện gì, người ngoài còn tường rằng, là ta gây khó dễ cho cháu haha.
”
Hoắc Cảnh Thâm cong môi, trong đôi mắt đen sâu thẳm điềm tĩnh kia không cỏ chút manh mối nào.
“ Chú Ba những nàm qua chảm
sóc cháu rất nhiều, người ngoài không biết, trong lòng cháu đã có tính toán.
”
“ Cháu hiểu thi tốt.
” Hoắc Khải Lễ châm điếu xì gà, do dự,” Nghe nói tối qua, cháu cho người lột sạch đồ của Lương Kế Bình trước mặt tất cả mọi người, bên vương bài không dễ giải thích, ta đã gắng sức thu xếp rồi.
”