Bên trong chiếc xe thể thao màu bạc, Vân Thanh gạt máy cản âm một bên và ném máy ảnh cho Tạ Lãng.
“Đưa máy quay cho tên A Kim đó, rồi để anh ta dùng video trong đó đòi tiền Vân Kiều Kiều.
Tồi chỉ cỏ một yêu cầu, để Vân Kiều Kiều tìm ra Khương Như Tâm trong vòng năm ngày.
” Để đối phó một con nhỏ như Vân Kiều Kiều, cô không phài ra ngoài để lãng phí thời gian, một trai bao ham tiền là đủ để đối phó với cô ta.
“Lão đại, cỗ thật sự cho rằng tên ngốc Vân Kiều Kiều có thẻ tìm ra tung tích cúa dì Khương sao?”
“Đương nhiỗn là không.
”
Vân Thanh sol gương chiếu hậu
ròi vuốt tóc “Cô ta chỉ là mồi nhừ…”
Nói được nừa chừng, động tác cùa Vân Thanh chợt dừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chiếc Maybach màu đen đang bắt sáng trong kính chiếu hậu, nhất thời sống lưng lạnh toát.
Trong đầu cô chĩ có một suy nghĩ, chết rồi, lần này có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
“Tạ Lãng, dừng …” Chữ “xe” còn chưa nói ra.
Chiếc Maybach ờ phía sau va chạm trực diện.
Cú va chạm dữ dội khiến Tạ Lãng suýt nữa đập đầu vào vô lảng.
“Mẹ nó! Thứ thần kinh nào vậy?”
Tạ Lãng tường bị ai đó theo dõi, xản tay áo định nhìn lại, nhưng Vân Thanh đã nắm chặt lấy cánh tay cùa hắn, giọng nói có chút run rẩy.
“Đừng nhìn lại! Là Hoắc Cảnh Thâm.
”
Chiếc xe thể thao màu bạc dừng lại, đuôi xe đã bị va chạm mạnh đến mức khó nhìn thấy.
Hoắc Cảnh Thâm bước ra khòi xe, cô ở trong xe, anh không ra tay.
Thấy Vân Thanh thắt dảy an toàn xuống xe, Tạ Lãng kéo cô cỏ chút lo lắng.
“Lảo đại
“Tôi lo được, đi nhanh đi.
”
Cô biết Hoắc Cành Thâm là người như thế nào, nếu dám không xuống xe, nói không chừng cô sẽ không sống nồi qua đèm nay.
Dáng người cao gầy của Hoắc Cảnh Thâm dựa vào cửa, toát ra vè lạnh lùng vô biên trong màn đêm.
Vân Thanh cắm đầu, từng bước đi tới.
Không cỏ biểu hiện gì trên khuôn mặt hoàn mỹ của người đàn ông, đôi mắt đen của anh nhìn chằm chằm vào cô trong giây lát.
Rõ ràng là mùa hè, nhưng Vân Thanh cảm thấy gió tuyết đang hoành hành xung quanh minh, khiến cô gần như chết cóng.
‘W”V w.
u/ierjp ụua /IW)0 ơơ
Cô hít một hơi thật sâu, vội vàng chạy tới như lao vào tâm bão.
“Tôi còn tường cô bỏ tôi đi chạy mất rồi…”
Cô ôm chặt eo Hoắc Cảnh Thâm, dùng giọng ỏng èo của mình, bắt đầu nhẹ giọng lảm nhảm “Tôi vừa đi ra không thấy anh, thế nên gọi xe trực tuyến, tài xế đó rất tốt
Sắc mặt Hoắc Cảnh Thâm u anh nắm lấy cổ áo cô xé toạc khỏi cơ thể cô, cười như không cười “ Cho cô ba giây, giải thích rõ ràng.
Nếu không, hậu quả tự cô chịu.
”
Giải thích là điều đương nhiên không thể giải thích được.
Vân Thanh bĩu môi, đáng thương nói: “Chồng, anh thật hung dữ …”