Nhưng sát khí đáng sợ và kỹ năng không có tình người của cô hoàn toàn khác với cô …
Suy cho cùng, dựa vào chút kỹ năng của cô, có thể chiến đấu với Lưu Phong bằng hàng chục chiêu đã được coi rất
tot roi.
Nhưng người trong video lại có thể hất văng Lưu Phong chỉ bằng lòng bàn tay…
Điều kỳ lạ hơn nữa là Vân Thanh không còn nhớ gì về cơn thịnh nộ của mình.
Cuối video, chính Hoắc Cảnh Thâm xuất hiện và điều khiển cô.
Vân Thanh xem hết video, đồng tử run rẩy, không thể tin được: “Cái này… đây thật sự là em sao?”
“Đúng vậy.” Hoắc Cảnh Thâm cất điện thoại, nói: “Mà trong gia đoạn này em rất hay buồn ngủ, anh lo lắng cho sức khỏe của em, nên mới làm kiểm tra cho em.”
Vân Thanh cũng cảm nhận được sự khác thường của bản thân, nhưng bản thân cô cũng là bác sĩ, cũng đã tự kiềm tra mạch cùa mình nên không nhận thấy điều gì bất thường. Cũng không phải chuyện gì quan trọng.
Bây giờ có vẻ như nó thực sự là cần thiết kiểm tra.
“Tứ gia!” Lúc này, phó viện trưởng vội vàng mang theo một sấp tư liệu chạy tới.
Khi đến gần, ông ta nhìn thấy Vân Thanh bị thân hình cao lớn của Hoắc Cảnh Thâm chặn lại, hơi giật mình, lúc đó có chút xắu hồ, muốn giấu tư liệu trong tay ra sau lưng…
“Hoắc phu nhân, cô cũng ở đây à….”
Vân Thanh trực tiếp hỏi: “Có kết quả khám sức khỏe chưa?”
Phó viện trưởng: “…À.’
Ông ta bất an hỏi Hoắc Cảnh Thâm ra chì thị.
Là có rồi….hay vẫn chưa có?
Hoắc Cảnh Thâm đưa tay ra: “Đưa cho tôi.”
Anh muốn tìm hiểu trước mà không nói cho Vân Thanh biết, nhưng bây giờ xem ra cũng không cần thiết.
Phó viện trưởng giao kết quả khám sức khỏe của Vân Thanh cho Hoắc Cảnh Thâm, nhưng lông mày của ông vẫn không giãn ra.
“Tứ gia, phu nhân nội tiết tố có chút bất thường. Với tiêu chuẩn y tế hiện tại, chúng ta chì có thể suy đoán nhiễm sắc thể và gen của cô đã biến đồi… cho nên vỏ não của cô ấy cực kỳ nhanh nhạy.” Phó viện trưởng đầy kính, suy đoán “Đây chính là lý do tại sao phu nhân đặc biệt dễ mệt mỏi và buồn ngủ.”
“Nó có ảnh hưởng gì đến cơ thể cô ấy không?” Hoắc Cảnh Thâm lo lắng.
“Tử gia yên tâm, phu nhân sức khỏe rất tốt, không có vấn đề gì, gen đột biến chưa phát hiện có hại đến thân thể.”
Hoắc Cảnh Thâm khẽ gật đầu: “Cảm ơn đã vất vả.”
Không còn việc gì phải làm, phó viện trưởng vội vàng cúi
chào Hoắc Cảnh Thâm rồi đi làm việc.
Vân Thanh im lặng, cô cẩn thận xem xét các dữ liệu kiềm tra thể chất trong tay, đầu óc cô quay cuồng nhanh chóng, hồi tường lại nguồn gốc, khi cơ thề cô lần đầu tiên xuất hiện dị thường… mọi chuyện bắt đầu từ người đàn ông mặc đồ đen hóa trang thành bướm tấn công cô trong hiệu thuốc cùa Y Tiên Các.
Khi đó, anh ta đã tự mình bấm vài huyệt đạo, đâm vài mũi kim.
Từ đó trở đi, cô bắt đầu có những biểu hiện bất thường, não hoạt động cực mạnh nhưng cơ thề lại dễ mệt mỏi… và trở nên mê ngủ.
Có vẻ như cô thực sự cần tìm thời gian để nói chuyện đàng hoàng với Kiều Dã….
Vân Thanh ngáp dài và dựa vào Hoắc Cảnh Thâm như thế không có xương.
“Buồn ngủ?” Hoắc Cảnh Thâm cúi đầu nhìn cô.
“ừm….” Đôi mắt của Vân Thanh nhắm lại.
Hoắc Cảnh Thâm vốn muốn hỏi cô có bao giờ để ý thấy cơ
thề mình trở nên bất thường hay không.
Nhưng thấy cô không sao và buồn ngủ quá nên anh đành bỏ cuộc.
Tay Hoắc Cảnh Thâm bị thương, bế cô không tiện, đành ôm cô gái nhỏ đang dựa vào mình nhẹ nhàng đi thang máy xuống tầng dưới.
Xe của anh đậu ngoài cồng.
Hàn Mặc từ xa nhìn thấy đã mờ cửa xe.
Vân Thanh vừa lên xe liền gục đầu vào đùi Hoắc Cảnh Thâm mà ngủ.
Hoắc Cảnh Thâm đưa tay vuốt vài sợi tóc trên mặt cô, vô tình nâng mí mắt lên, nhìn thấy chiếc túi da mà Vân Thanh ném sang một bên.
Dây kéo hé mở một nửa, để lộ chiếc hộp tinh xảo bên trong.
Hoắc Cảnh Thâm do dự một chút, sau đó đưa tay lấy ra, mở hộp, bên trong tìm thấy một chiếc vòng cổ bằng đá bảo thạch tinh xảo và đắt tiền…
Cùng lúc đó, điện thoại trong túi Vân Thanh sáng lên.
Có một tin nhắn mới.
Được gửi từ số lạ không có ghi chú.
Hoắc Cảnh Thâm lấy ra xem nội dung, sắc mặt lập tức tối sầm…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT