‘Rầm’

Hoắc Cảnh Thâm lên xe, đóng sầm cửa bên cạnh ghế lái.

Tiếng ồn này càng khiến Vân Thanh khó chịu hơn.

Làm sao anh có thể mất bình tĩnh và đóng sầm cửa lại với cô?!

Đây là thái độ thừa nhận lỗi lầm sao?!

“Để tồi xuống xe!” Vân Thanh đơn giản giả vờ say đến cùng, mượn rượu làm càn, đưa tay phá cửa xe.

Hoắc Cảnh Thâm khóa cửa xe trước, lạnh lùng nhìn cô làm loạn.

Vân Thanh vừa uất ức vừa tức giận.

“Đồ khốn, cho tôi xuống xe!!” Vân Thanh kích động đến mức mặt đỏ bừng vì rượu càng đỏ hơn, say đến mức đấm Hoắc Cảnh Thâm mấy cái để trút giận.

Tuy nhiên, người đàn ông này trông gầy gò, lại có cơ bắp sán chắc dưới lớp áo sơ mi.

Cú đấm của cô không gây chết người chút nào.

Vân Thanh nắm lấy cánh tay Hoắc Cảnh Thâm, xắn tay áo lên cắn mạnh, cô nếm được mùi máu.

Hoắc Cảnh Thâm cũng bị sự kiên nhẫn của cô làm cho cạn kiệt, bàn tay to của anh nhéo hàm cô, ép cô phải buông ra.

“Làm loạn đủ chưa?” Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông toát ra cảm giác áp bức tận xương tủy.

Vân Thanh ồ lên một tiếng, giả vờ khóc.

“Anh hung dữ với tôi, anh đánh tôi! Tôi sẽ nói với chồng tôi, đề anh ấy đánh chết anh.”

Nghe thấy cách gọi ‘chồng’ sắc mặt nghiêm nghị của Hoắc Cảnh Thâm sáng lên một chút.

Hoắc Cảnh Thâm trầm giọng hỏi “Chồng em là ai?”

Nếu cô dám gọi tên người đàn ông khác, không đảm bảo anh sẽ làm ra chuyện gì…

“Chồng tôi là Hoắc Cành Thâm…”

Cũng may, không hét lộn tên.

Hoắc Cảnh Thâm đang định thở phào nhẹ nhõm, nhưng câu nói tiếp theo của Vân Thanh suýt chút nữa khiến hắn nghẹn chết.

“Tôi không có chồng, mất chồng rồi!” Cô lẩm bẩm nói: “Anh ấy ôm người phụ nữ khác, anh ta dơ bẩn… Tôi không cần anh ấy nữa!”

Hoắc Cảnh Thâm “ ”

Anh ấn vào hai bên thái dương rồi dãn cơ ra.

Vốn dĩ anh đã chuẩn bị mọi cách đế giải thích với cô về cái ôm của anh và Tần Dĩ Nhu

Nhưng nhìn thấy Vân Thanh như vậy, có lẽ anh chưa kịp giải thích thì đã bị làm cho tức giận.

Hoắc Cảnh Thâm bất lực nhìn người phụ nữ bé nhỏ bên cạnh quay lưng về phía mình.

Không bằng đợi cô hoàn toàn tỉnh lại sau giải thích với cô…

Vân Thanh vốn là dùng rượu để phát tiết nội tâm tức giận, nhưng sau khi uống rượu về, cô thật sự buồn ngù.

Không biết mình đã ngủ thiếp đi lúc nào trong sự bàng

hoàng.

Khi tỉnh dậy, cô choáng váng, nằm trên giường, quần áo đã thay thành đồ ngủ, bên cạnh giường có một cái bát, cô uống một nửa canh giải rượu.

Vân Thanh hai tay ôm trán ngồi dậy, mơ hồ nhớ tới mấy đoạn kí ức…

Hình như cô thật sự nổi cáu với Hoắc Cành Thâm, hình như… nồn ra khắp người anh.

Sau đỏ, Vân Thanh nhìn thấy chiếc áo sơ mi của Hoắc Cảnh Thâm ném vào giỏ giặt ở cừa.

Cô cứng ngắc quay đầu nhìn cánh cửa phòng tắm đang

đóng chặt, bên trong truyền ra tiếng nước chảy…

Vân Thanh không biết vì sao cảm thấy áy náy “ ”

Quên đi, tên khốn đáng đời.

Cô đang định nằm xuống ngủ tiếp thì điện thoại Hoắc Cảnh Thâm ném trên giường lúc này rung lên.

Vân Thanh liếc mắt nhìn, lúc ấy ánh mắt có chút lạnh lùng.

ID người gọi hiển thị Tần Dĩ Nhu.

Vân Thanh trực tiếp cúp máy, chặn số của Tần Dĩ Nhu, một phát ăn ngay.

Thực sự đã cho cô ta mặt mũi!

Vân Thanh kéo chăn lên đầu ngủ thiếp đi.

Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, cô nhận thấy chiếc giường bên cạnh bị trọng lực làm sập xuống, chút lý trí còn sót lại khiến Vân Thanh chuyển mình sang phía bên kia.

Đề khoảng cách với Hoắc Cảnh Thâm.

Nhưng ngày hồm sau, khi Vân Thanh mở mắt ra, phát hiện

mình đang ngủ trong lòng Hoắc Cảnh Thâm, còn cả tay cả chân nữa, hận là chưa dính chặt vào người anh.

Nhưng không cỏ nghĩa là cô đã tha thứ cho Hoắc Cảnh Thâm.

Cô nhẹ nhàng đứng dậy khỏi giường, mặc quần áo rồi đi xuống nhà.

Vân Thanh từ cửa sau rời biệt thự, đi về phía trước một hồi, một chiếc xe thương mại màu đen trầm thấp đang tiến về phía này, nhưng những người biết sẽ phát hiện ra rằng toàn bộ thân xe đều được làm bằng vật liệu chống đạn.

Mà trên cửa xe cỏ một cái huy hiệu không dễ phát hiện được chạm nổi xung quanh.

Đây là huy hiệu của phái Caesar.

Chiếc xe chậm rãi dừng lại trước mặt Vân Thanh.

Tài xế xuống xe, cung kính nói “Hừm…”

Anh ta ý thức được mình lỡ lời, lập tức đồi lời “Vân tiểu thư, mời lên xe.”

Vân Thanh vừa lên xe, liền nhìn thấy một người phụ nữ ung

dung sang chảnh ngồi trong xe.

Người phụ nữ mặc một chiếc sườn xám lụa nền đen thêu hoa hồng bằng chì vàng, tóc được búi cao tỉ mỉ sau đầu, khuôn mặt thanh tú không một nếp nhăn, nếu không có đôi mắt kia, nó sẽ hé lộ phần nào thãng trầm của cuộc đời đã đọc ngàn cánh buồm, nhìn từ bên ngoài, một người phụ nữ cùng lắm chỉ mới ngoài ba mươi…

Vân Thanh gọi một tiếng “Sư phụ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play