Lục Kì Hữu mở cửa phòng tắm, mặc một chiếc áo choàng tắm, mái tóc chưa kịp sấy khô mềm mại rủ xuống trán, che đi đôi mày và đôi mắt sắc sảo của anh, làm cho khí chất của anh có vẻ ấm áp hơn rất nhiều.

Nhưng đây rõ ràng là một ảo ảnh.

Lục Kì Hữu cau mày nhìn vào phòng ngủ tối.

Đèn trong phòng khách vẫn sáng, chắc không thề là mất điện được.

Bóng đèn hư sao?

Anh định bật đèn lên, nhưng đã thấy một hình người uốn cong dưới tấm chán.

Lúc này, điện thoại di động của Lục Kì Hữu ở đầu giường bật lên, anh cầm lên thì thấy là tin nhắn của Đường Qúy [Lục tổng, vệ sĩ ở cửa thang máy đã bắt được người phụ nữ đang tìm anh đưa vào trong rồi.]

… Nghê Hoan?

Ánh mắt Lục Kì Hữu lại rơi vào trên người trốn ỏ’ dưới

chăn, một đôi mắt phượng toát ra một tia lạnh băng.

Người phụ nữ nói ‘nói chuyện’… lại trực tiếp bò lên giường anh ta nói chuyện?!

Sắc mặt Lục Kì Hữu âm trầm, vươn tay vén chăn lên “Nghê….”

Lục Kì Hữu còn chưa kịp nói lời nào, n gười phụ nữ chỉ còn lại chiếc quần lót trên người nằm bên dưới tấm chăn không thể chờ đợi mà vồ lấy anh, kêu lên quyến rũ “Lục tổng, người ta đợi anh lâu lắm rồi….”

Giọng nói này … không phải là Nghê Hoan!

Lục Kì Hữu không thể biết liệu anh thất vọng hay đang nhẹ nhõm.

Anh thô bạo xô người phụ nữ ra khỏi người mình, bật đèn một tiếng ‘cạch’ lên, ánh sáng trắng chói mắt.

Trước mặt anh là một người phụ nữ khỏa thân với khuôn mặt được trang điểm cầu kỳ đến mức lòe loẹt, đang nhìn thẳng vào anh, quyến rũ anh.

Lục Kì Hữu chỉ cảm thấy một làn sóng tức giận xông thẳng lên đỉnh đầu.

Anh chưa bao giờ dùng tay với phụ nữ, nhưng lần này, nắm đấm của anh thực sự cứng rắn!

“Lục tồng, anh thích bật đèn chơi sao ” Nhưng Liễu Từ

hoàn toàn không để ý đến sự tức giận của anh, ánh mắt cô ta rơi vào cổ áo choàng tắm để hở của người đàn ông, làn da màu lúa mì, cơ bắp nổi rõ ràng

Liễu Từ nuốt nước miếng, cô ta cười một cách quyến rũ, vặn eo như một con rắn, leo lên người Lục Kì Hữu mà không sợ chết.

“Lục tổng… Đêm nay, anh muốn chơi cái gì người ta cũng sẽ phối hợp với anh ”

Lục Kì Hữu bóp cổ tay của cồ ta, cười như không “Được, chúng ta chơi chút kích thích nào.”

Hai phút sau

“A!!”

Liễu Từ được quấn trong một chiếc chăn bông bị ném ra khỏi cửa phòng một cách thô bạo.

Xương cốt toàn thân của cô ta sắp nát vụn, hai mắt mở to, không thề tin được nhìn Lục Kì Hữu, ấm ức nói “Lục tồng…

tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy? Tôi đã làm gì sai sao?! Rõ ràng là anh đang đợi tồi ở đây mà…”

Lục Kì Hữu cảm thấy thái dương đau nhói, hiếm khi chửi thề “Ai đang đọi cô! Người tôi đợi là ”

Anh còn chưa nói xong câu nói, chỉ nghe “Ting….” một tiếng, cuối cùng cửa thang máy mở ra.

Nghê Hoan mặc váy dài trơn bước ra.

Nghê Hoan vô tình ngước mắt lên, cảnh tượng trước mắt khiến cô hơi giật mình.

Lúc này, ga trải giường trên người Liễu Từ đã rơi ra gần hết, phong cảnh trên ngực cô gần như khồng còn, Lục Kì

Hữu rõ ràng vừa mới tắm xong, chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm….

Nghê Hoan cau mày, lúc đó trong lòng đã có một kết luận: Bảy năm không gặp Lục Kì Hữu càng ngày càng thay đồi”! Chơi trò khiêu dâm, mời cô đến xem!!

Nghê Hoan trước giờ điềm tĩnh, đặc biệt là khoảng thời gian 7 năm trong trại tạm giam, cô lại càng thờ ơ với mọi việc.

Nhưng hành vi vô liêm sỉ cùa Lục Kỳ Hữu trước mắt khiến cô cảm thấy buồn nôn.

Cô nghĩ, 7 năm trước…chắc điên mất rồi mới phải lòng tên biến thái này.

Nghê Hoan cười như không mỉa mai: “Lục tổng đúng thật là người giỏi quản lí thời gian, lịch trình bận rộn như vậy, vẫn cỏ thế dành thời gian tới gặp tôi.”

Sự chế giễu hiện rõ trong lời nói của người phụ nữ.

Trong lòng Lục Kỳ Hữu dâng lên một cảm giác khó chịu không thề giải thích nổi.

Hiện trường này giông gì chứ?

Chẳng khác nào cảnh bắt gian ngoại tình?

Anh ta ngay lập tức cảm thấy buồn cười, tại sao phải hoảng loạn chứ?

Vả lại người phụ nữ này là gì chứ, đâu xứng nói chuyện với anh ta?

“Xem ra Lục tổng vẫn cần chút thời gian xử lý việc cá nhân, tôi xuống sảnh dưới tầng đợi ngài.” Nghê Hoan không thèm nhìn bức tranh nóng bỏng trước mặt nữa, cồ quay người định rời đi.

Nhưng còn chưa kịp bước ra, phía sau đã vang lên giọng nói lạnh lùng của Lục Kỳ Hữu.

“Cô dám rời đi, cứ thử xem!”

“…” Nghê Hoan ghét nhất việc bị uy hiếp, nếu là bình thường, cô nhất định sẽ bỏ đi.

Nhưng hôm nay, cô tới vì Tiều Bảo!

Tiểu Bảo là điểm yếu duy nhắt của cô…

Cô không để tâm những lời chửi rủa, sỉ nhục tràn khắp trên các trang mạng, nhưng cồ tuyệt đối sẽ khồng để con trai

cùa mình gánh chịu những thứ này!

Nghê Hoan nhắm mắt, thật sự đứng im không động đậy.

Liễu Từ ờ dưới đất hoảng loạn lấy chăn quấn người mình.

Cô ta dường như xấu hồ tới mức muốn tìm cái lỗ mà chui xuống dưới!

Dáng vẻ thảm hại của mình, lại bị con tiện nhân Nghê Hoan nhìn thấy?!

Đợi đã…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play