Xe dừng lại ò’ bên ngoài Bích Thủy.

Mình Vân Thanh xuống xe, đi về phía trước.

Trên đường có không ít người là đệ tử của Tiên Dược Các, mặc áo choàng dài, nhìn thấy Vân Thanh cung kính chào: “Tiều Các chủ.”

Vân Thanh đi tới cuối rừng tre, một ngôi nhà cổ hiện ra trước mắt.

Ngoài cửa không hề khóa, vì cũng chẳng cần thiết.

Vân Thanh đẩy cửa bước vào, nhìn sang ông lão tóc trắng ngồi xếp bằng nhắm mắt trên giường.

“Lâm thần y, đợi lâu rồi.”

Người đó chính là Lâm Vân Hạc.

Lâm Vân Hạc mở mắt, nhìn thấy Vân Thanh, ông ta không hề bất ngờ, chì cười nhạt: “Có thể cướp tôi từ tay Tứ gia, bản lĩnh của cô cũng thật không nhỏ.”

Ỏ’ Bắc Thành, trong thế giới ngầm của Hoắc Cảnh Thâm,

Vân Thanh đương nhiên không dám tùy tiện cướp người.

Cô đợi máy bay hộ tống Lâm Vân Hạc hạ cánh xuống đảo trước, sao đó mới đưa ông về bằng đường thủy.

Nhưng Vân Thanh lười giải thích.

Cô ngồi trên ghế trước mặt Lâm Vân Hạc, nói thẳng vào vấn đề: “Lời ồng nói ở mật thất lúc trước, rốt cuộc là có ý gì? Cách duy nhất để cứu Hoắc Cảnh Thâm là gì?”

Lâm Vân Hạc sững sờ một lúc, đôi mắt già nua nhìn chằm chằm Vân Thanh, nỏ’ nụ cười cay đắng.

“Cô thật sự muốn biết?”

Ở phía bên kia, chiếc xe Maybach màu đen phi nhanh trên đường.

Hoắc Cảnh Thâm ngồi ở ghế sau, ánh mắt trầm lặng nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.

Điện thoại đang phát một đoạn video.

Chính là đoạn video Vân Thanh bị ép lên võ đài…

Trong bức ảnh, cô gái thân hình mảnh khảnh bị đánh bay lên không trung rồi ngã xuống đất.

Hoắc Cảnh Thâm vô cùng đau lòng, ngón tay cái đang cầm điện thoại nắm chặt, các khớp tay trắng bệch.

Tất cả mọi người có mặt lúc đó…đều đáng chết!

Nhưng sau cảnh đó, lại khiến Hoắc Cảnh Thâm hết sức ngạc nhiên.

Khi người đàn ông kia lao vào định ra tay với Chung Ly, Vân Thanh đã lao nhanh tới, nắm chặt lấy cô tay hắn ta…

Hoắc Cảnh Thâm chàm chú xem video, người con gái lạnh lùng và bạo lực đó…nhướng lông mày lên.

Rõ ràng là cùng một người, nhưng khí thế khác hẳn.

Đúng lúc đỏ, chuông điện thoại vang lên.

Người gọi là Tần Dĩ Nhu.

Hoắc Cảnh Thâm nhướng mày, bắt máy.

“Chuyện gì vậy?” Anh nói giọng lạnh nhạt.

Tần Dĩ Nhu ở đầu dây bên kia như thể sắp khóc tới nơi.

“Cảnh Thâm, anh mau tới bệnh viện số 1, cha em…ông ấy sắp không cầm cự nồi nữa!”

Bệnh viện số 1 thuộc quyền sở hữu của Tần gia.

Là bệnh viện tốt nhất Bắc Thành, cũng tập trung những bác sĩ tim mạch giỏi nhất trong và ngoài nước.

Cha của Tần Dĩ Nhu – Tần Quân Thành được mệnh danh là bậc thầy phẫu thuật tim khi đó.

Nhưng hồm nay, ồng lại nằm hấp hối trong phòng bệnh.

Hoắc Cảnh Thâm đứng bên ngoài phòng bệnh, nhìn ông lão nằm bên trong qua ô cửa kính, lông mày khẽ nhíu lại.

“Tần Lão gia thế nào rồi?”

Người đứng bên cạnh anh là phó giám đốc bệnh viện, cũng là bác sĩ chữa trị chính cho Tần Quân Thành, thờ dài.

“Ca phẫu thuật ghép tim cùa lão gia xuất hiện hiện tượng lạ…có thể sống sót hay không, còn phải quan sát thêm mấy ngày nữa!” Phó giám đốc bệnh viện vẻ mặt buồn bã, khồng nhịn nổi thì thào nói, “Tứ gia, tốt nhất cậu nên chuẩn bị tâm lý trước.”

Người Tần gia thật sự có ơn với Hoắc Cảnh Thâm là Tần Quân Thành.

Vì nám đó, người đầu tiên tìm thấy anh ở Hoắc gia là Tần Quân Thành!

Thế nên Hoắc Cảnh Thâm mới ngầm cho phép người nhà Tần gia, lần lượt ngồi vào vị trí quản lý cấp cao của Tập đoàn…hoàn toàn nể mặt Tần Quân Thành.

“Cảnh Thâm…” Cửa phòng bệnh tự mờ, Tần Dĩ Nhu bước ra, gương mặt cô ta toàn là nước mắt, trông hốc hác đáng thương, cô ngước đồi mắt sưng đỏ lên nhìn Hoắc Cảnh

Thâm, “Cha em muốn gặp anh.”

Trong phòng bệnh, mùi thuốc sát trùng nồng nặc.

Tất cả đều là màu trắng.

Hoắc Cảnh Thâm mặc trang phục màu đen, mạnh mẽ, bắt mắt.

Sự xa cách lạnh lùng cũng không còn nhiều trước mặt Tần Quân Thành.

“Bá phụ”

“ A Cảnh…” Tần Quân Thành hơi thở yếu ớt, giơ bàn tay gầy guộc lên tìm anh.

Hoắc Cảnh Thâm lặng lẽ, di chuyển tay, nắm lấy tay ông.

Tần Quân Thành đã gầy trơ xương, ông khó khàn nói: “Ta biết…ta không sống được bao lâu nữa. Tần gia…đại nghiệp

Tần gia ta lớn, mong con giúp đỡ…”

“Chú yên tâm.” Hoắc Cảnh Thâm nhẹ nhàng nói, không nghe ra cảm xúc trong đó.

Anh kiệm lời, một lời hứa đáng giá ngàn vàng.

Nghe anh nói vậy, Tần Quân Thành mới mãn nguyện nhắm mắt, sau đó, tay nắm bàn tay Hoắc Cảnh Thâm đột nhiên thắt chặt hơn.

“Còn có…còn có Dĩ Nhu.”

Hoắc Cảnh Thâm ánh mắt lạnh lùng, không nói lời nào.

Tần Quân Thành giọng run run nói: “Ta biết…Dĩ Nhu gần đây, đã làm sai nhiều chuyện…nỏ có nói với chú. A Cảnh, chú chỉ có duy nhất một người con gái…chú mặt dày, xin con, thay chú chăm sóc nó nửa đời sau…”

Ở ngoài hành lang, Tần Dĩ Nhu ngồi một mình trên báng ghế lạnh lẽo, trông vô cùng buồn bã.

Nhưng nhìn kĩ lại, cô ta nở nụ cười nhạt.

Tần Dĩ Nhu cúi đầu giữ lấy chiếc tai nghe nhỏ xíu bên tai.

Cuộc trò chuyện trong phòng bệnh, từng chữ một truyền tới tai cô ta.

Tần Quân Thành lên cơn đau tim đúng lúc này!!

Vì con tiện nhân Vân Thanh đỏ, mà Hoắc Cảnh Thâm đã xử lý toàn bộ thành viên trong hội đồng quản trị, người tiếp theo chính là cô ta!

Mất đi sự che chở của lão phu nhân, Tần Dĩ Nhu phải tìm một chỗ dựa khác.

Thật may đúng vào lúc này, cô ta nhận được tin nguy kịch của cha mình Tần Quân Thành!

Đúng là ông trời đang giúp ta mà!

Trước khi Hoắc Cảnh Thâm tới, Tần Dĩ Nhu đã canh trong phòng bệnh mấy tiếng đồng hồ.

Từ nhỏ, Tần Quân Thành đã luôn cưng chiều cô ta, dù cô ta có đưa ra yêu cầu thế nào, ông ta cũng sẽ đồng ý!

Trước khi Hoắc Cảnh Thâm tới, cô ta khóc lóc nói với Tần Quân Thành: “Cha, con thật sự rất yêu Hoắc Cảnh Thâm, con chỉ muốn gả cho anh ấy…nếu không con sẽ chết!”

Tần Quân Thành thương cô ta như vậy, sao nõ’ nhìn cô ta buồn chứ?

Hơn nữa, gả cho Hoắc Cảnh Thâm, dù là đối với cô ta hay Tần gia, cũng đều là sự lựa chọn tốt nhất!

Những năm qua, Hoắc Cảnh Thâm nể mặt Tần Quân Thành, mắt nhắm mắt mở, để người nhà Tần gia chiếm một nửa vị trí cấp cao trong Tập đoàn Đế Vương!

Giờ Tần Quân Thành lấy cái chết để cầu xin, Hoắc Cảnh Thâm chắc chắn sẽ…

“Chú, cái này con khồng làm được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play