Vân Thanh vừa ngẩng đầu đối mặt với bản thân mình trong gương, những vết thương trên cổ bị Hoắc Cảnh Thâm cắn đã được bôi thuốc băng lại.

Không chỉ vậy, những vết thương trên người cô cũng đã được bôi thuốc…

Vân Thanh chạm vào mảnh vải trên cồ, ánh mắt trầm lặng.

Những vết thương này, lẽ ra phải là Hoắc Cảnh Thâm giúp cô báng bỏ mới phải…nhưng anh đâu rồi?

“Phu nhân?” Bên ngoài vang lên tiếng của Hàn Mặc.

Vân Thanh chỉnh trang lại trang phục: “Vào đi.”

Hàn Mặc mang bữa sáng vào cho cô, đều là những món cô thích àn, rồi đưa cho cô một túi quần áo mới.

“Phu nhân, cô án xong bữa sáng, nếu muốn về nhà, đã có tài xế đợi ở dưới.”

“Hoắc Cảnh Thâm anh ấy đi đâu vậy?” Vân Thanh hỏi thẳng vào vấn đề.

Hàn Mặc có chút lo lắng né tránh ánh mắt của cô, nói với giọng điệu công sở: “Tứ gia cỏ chút việc công, vừa sáng sớm nay đã bay về Trung Quốc…”

Vân Thanh có hâm mới tin anh ta!

Cô không thèm để ý tới lời Hàn Mặc, nhảy xuống giường, tìm túi xách của mình, lấy chiếc điện thoại ỏ’ bên trong ra, không thèm nhìn hơn 99 tin nhắn của Chung Ly và Tạ Lãng, gọi điện thẳng cho Hoắc Cảnh Thâm.

Tiếng chuông kêu lên một hồi lâu, chỉ nghe thấy giọng nói máy móc vang lên: “Người dùng đang bận…”

Vân Thanh giận dỗi.

Cô quay đầu lại nhìn Hàn Mặc, chìa tay ra: “Đưa điện thoại cho tôi.”

Như thể đang nói ‘Nếu anh dám không đưa, ngày hôm nay đừng nghĩ tới việc sống mà bước ra khỏi đây’!

“Hàn Mặc nuốt nước bọt, lặng lẽ đưa điện thoại, còn nói giúp cậu chủ mấy câu, “Phu nhân, Tứ gia thật sự bận mà, không có thời gian nghe điện thoại…”

Anh ta vừa dứt lời, Vân Thanh đã dùng điện thoại của anh ta gọi điện cho Hoắc Cảnh Thâm.

Giọng nói của người đàn ông ở đầu dây bên kia cất lên: “Chuyện gì vậy?”

Vân Thanh hít một hơi rồi quát lớn: “Hoắc Cảnh Thâm, có phải anh định vắt chanh bỏ vỏ không hả?!”

“…” Hàn Mặc bịt tai lại, tự lùi về phía cửa.

Lặng lẽ như thể không nghe thấy gì…

Hoắc Cảnh Thâm ỏ’ đầu dây bên kia im lặng một lát, rồi nhò giọng hỏi: “Có phải trong người em không thoải mái không?”

Giọng nói trầm ấm cuốn hút của người đàn ồng cất lên bình tĩnh lạ thường.

Vân Thanh dụi mắt, giọng như nghẹn lại.

“Hoắc Cảnh Thâm, có phải anh không cần em nữa?”

Đầu bên kia điện thoại, Hoắc Cảnh Thâm đứng trước cừa sồ ở phòng cao nhất tòa nhà, ánh mắt xa xàm nhìn về phía bầu trời, bóng lưng có chút cảm giác cồ độc.

Nhắm mắt lại, nhớ về tối hôm qua, bộ dạng run rẩy sợ hãi trong cơn ác mộng của cô…

Đó là những bóng đen tâm lý anh để lại.

Trong giấc mơ, cô sợ đến mức đó….

“Thanh Thanh…” Hoắc Cảnh Thâm vừa định nói, cửa phòng phía sau mở ra, có tiếng bước chân vọng lại.

Anh quay người lại nhìn người đàn ông đang chậm rãi bước vào, nhẹ nhàng nói với Vân Thanh ờ đầu dây bên kia: “Giờ anh có việc bận, chút nữa nói chuyện.”

“Hoắc Cảnh Thâm!” Vân Thanh gọi tên anh.

Hoắc Cảnh Thâm khựng lại, nghe thấy cô gái nhỏ ở đầu dây bên kia nghiến ráng giận dữ, “Anh phải uống thuốc đúng giờ, ăn uống đầy đủ!”

Anh cong khóe môi, trả lời: “ừm.”

Đặt điện thoại xuống, Hoắc Cảnh Thâm chậm rãi bước về phía sofa ngồi xuống.

Đối diện với anh là Lục Kỳ Hữu mặc chiếc áo khoác trắng.

Rất ít người biết, Lục Kỳ Hữu – thương nhân đầu tư lớn, người thừa kế Tập đoàn Lục thị, chính là bác sĩ trị liệu tâm lý hàng đầu thế giới Alex.

Lục Kỳ Hữu duỗi đồi chân dài, tay cầm một bản phác thảo, chiếc bút bi trong tay không ngừng chuyển động.

“Nói đi, lần này tìm tôi có chuyện gì? Chuyện 20 năm trước, hay là…” Ánh mắt sâu xa của Lục Kỳ Hữu dừng lại trên phần da nhợt nhạt ở đường viền cồ áo của Hoắc Cảnh Thâm.

Vì nước da trắng ngần, nên những dấu hôn bên trên, nhìn rất rõ.

Tất cả mọi người đều biết bệnh tình của anh khá nặng,

nhưng gần như không ai biết, Hoắc Cảnh Thâm còn mắc một chướng ngại tâm lý nghiêm trọng – nói chính xác là sợ sự tiếp xúc thân mật.

Lý trí và sự phòng bị trong lòng anh không thể đo lường được.

Thế nên nhiều năm như vậy, bác sĩ tâm lý hàng đầu Lục Kỳ HŨ’U không thể nào chữa trị, thử qua vồ số lần, anh ta cũng không thề bước vào nội tâm của Hoắc Cảnh Thâm.

Hoắc Cảnh Thâm sẽ tiếp xúc thân mật với người khác…Đổi lại là lúc trước, Lục Kỳ Hữu sẽ không dám nghĩ tới điều này.

Nhưng từ sau khi Vân Thanh xuất hiện, Lục Kỷ Hữu đã đợi ngày này.

Lục Kỳ Hữu nói thẳng vào vấn đề, giọng điệu chắc nịch: “Cậu ngủ với Vân Thanh rồi, chúc mừng chúc mừng. Xem ra sau này có thể gọi là Tứ tẩu rồi.”

Hoắc Cảnh Thâm không thèm để tâm tới sự trêu chọc của anh ta, gương mặt trầm lặng, cả người toát lên sự lạnh lùng.

Lục Kỳ Hữu để ý tới gạt tàn trước mặt đầy tàn thuốc.

…Anh ta nhớ, Hoắc Cảnh Thâm đã rất lâu không chạm vào thuốc lá.

Lục Kỷ Hữu khẽ cau mày, bỏ dáng ngồi buông thả, hơi nghiêng người, dáng vẻ chuyên nghiệp.

Lâu sau, Hoắc Cảnh Thâm cuối cùng cũng lên tiếng: “Tôi suýt nữa, đã giết chết cô ấy…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play