“Tần tiều thư! Cô còn có việc gì sao?” Thấy Tần Dĩ Nhu đi rồi lại trở về, Hàn Mặc nhíu mày, có chút không kiên nhẫn.

Tần Dĩ Nhu đã thay đổi thái độ lạnh lùng và kiêu ngạo vừa rồi, và nói với giọng nhje nhàng: “Trợ lý Hàn, xin hãy đi nói chuyện với Vân tiều thư, tôi chỉ muốn vào và đảm bảo rằng Tứ gia có tình trạng sức khỏe tốt, để bà nội yên tâm.”

Hàn Mặc không dễ dàng tiếp nhận lời nói này, anh ta chỉ là nhíu mày nói: “Tần tiểu thư, vừa rồi hẳn là cô đã nhìn rõ ràng thái độ của phu nhân!”

Tần Dĩ Nhu đột nhiên có chút kích động cao giọng nói.: “Thuộc hạ cùa tồi chẳng làm gì cả, đã bị phạt một trám roi rồi! Lẽ nào cô ấy còn muốn đánh tôi một trăm roi sao? Nếu hồm nay lão phu nhân tới thì sao? Cô ấy cũng muốn đánh lão phu nhân sao?”

Trong phòng ngù, Vân Thanh đờ Hoắc Cảnh Thâm lên giường nằm xuống, sau khi châm cứu cho anh, xoa bóp các huyệt trên não để thư giãn thần kinh.

Lại có tiếng hét từ ngoài cửa.

Hoắc Cảnh Thâm hơi khó chịu nhíu mày: “òn ào.”

“Không sao…” Vân Thanh vội vàng bịt tai anh, thấp giọng dỗ dành anh như dỗ trẻ con: “Anh nghi ngơi thật tốt, em sẽ xử lí.”

Nhìn thấy nếp nhăn giữa hai

Tần Dĩ Nhu, người phụ nữ này thực sự là không xong không được!

Ngoài cửa, Hàn Mặc không ngờ Tần Dĩ Nhu lại nhắc đến đem lão phu nhân, nhất thời không nói nên lời, sắc mặt đỏ bừng.

“Tần tiểu thư, đừng nói lung tung….” Anh ta còn chưa nói xong, cửa phòng ngủ đnag đóng chặt đột nhiên bị mở ra ở trước mắt.

Vân Thanh lạnh lùng xuất hiện ở cửa, cồ không nhìn ai, không quan tâm ai, thuận tay nhẹ nhàng đóng cửa lại.

“Vân…” Tần Dĩ Nhu đang định nói, nhưng lời còn chưa ra khỏi cổ họng, Vân Thanh đã túm lấy cồ áo cô và thô bạo kéo cô đến cuối hành lang.

Tần Dĩ Nhu cũng là con của một người có nghề, đã bị ném vào trại huấn luyện để được đào tạo nghiêm ngặt giống như Lưu Phong từ khi còn nhỏ.

Võ thuật của cô ta hoàn toàn không thể coi thường.

Cô ta phản ứng rất nhanh, làm sao có thể nguyện ý bị Vân Thanh khống chế, cô ta đương nhiên muốn ra tay.

Trong trại huấn luyện, Tần Dĩ Nhu luôn nồi tiếng với thân hình nhẹ nhàng và những cú sút nhanh nhẹn.

Xét về tốc độ, ngay cả Lưu Phong cũng không phản ứng nhanh bằng cô ta.

Nhưng lần này, Tần Dĩ Nhu đã bị Vân Thanh qua mặt.

Người phụ nữ này… thậm chí không nhìn cô ta, chỉ dùng một tay, như có thề đoán trước được, chống đỡ tất cả những tấn công của cô ta!

Trên trán Tần Dĩ Nhu nồi lên một tầng mồ hồi lạnh, tâm thần chấn động.

- Sao có thể như thế được?

Cô ta đã điều tra quá khứ của Vân Thanh, cho dù con khốn này đã được huấn luyện, cũng tuyệt đối không có khả nàng đạt đến trình độ này … không phải tranh giành với cô ta, mà là áp chế cô ta hoàn toàn!

Vân Thanh tập trung vào việc Tần Dĩ Nhu, con ruồi phiền phức đó!

Cô hoàn toàn không biết về nguồn náng lượng đáng kinh ngạc mà cô vô tình bùng phát.

Đi được hơn mười mét, chắc chắn sẽ không làm ông Hoắc Cảnh Thâm nữa.

Vân Thanh ném Tần Dĩ Nhu ra ngoài, giống như ném rác.

Đập lưng vào hàng rào cứng và lạnh, Tần Dĩ Nhu thỏ’ hồn hến vì đau, cúi đầu nhìn chiếc điện thoại vẫn còn nguyên trong túi, Tần Dĩ Nhu cố gắng kìm nén sự tức giận và nghi ngờ của mình.

“Vân tiều thư, tôi chỉ muốn thám Cảnh Thâm mà thôi…”

“Cút!” Kiên nhẫn của Vân Thanh đã cạn kiệt, ánh mắt không có độ ấm nào “Đừng để tôi nói lại lần thú’ hai!”

Tần Dĩ Nhu thực sự bị ánh mắt lạnh lùng của cô làm cho sững sờ, phải mất vài giây cô ta mới phản ứng đưực, cô ta tỏ vẻ tức giận “Vân Thanh, tôi được bà nội sai đến thám Cảnh Thâm. Ngay cả bà nội mà cô cũng không coi trọng? Lẽ nào cô thực sự muốn bà phải cúi đầu nhận lỗi dù bà đã già sao?!”

… Tại sao đột nhiên có chuyện dập đầu thừa nhận lỗi sai chứ?

Người phụ nữ này rốt cuộc là đang nói cái gì vậy?

Vân Thanh cau mày, vừa định nói gì đó, khồng ngờ Tần Dĩ Nhu trước mặt cô đột nhiên quỳ xuống.

“Vân tiểu thư, chuyện nhốt cô vào thủy lao không liên quan gì đến bà nội, khi đỏ tất cả manh mối đều chỉ vào cô, bà nội cũng không bảo vệ được cô! Thật sự muốn trách thì có thể trách tôi, nhưng cô không thể chiếm Cảnh Thâm và ngán cản chúng tôi gặp anh ấy!”

Những người đã đổi thuốc cho Hoắc Cảnh Thâm và khiến

tình trạng của Hoắc Cảnh Thâm trở nên tồi tệ hơn… chính là những người xung quanh anh!

Để họ gặp nhau thêm vài lần, chằng phải Hoắc Cảnh Thâm quá lạnh lùng sao?

Vân Thanh nheo mắt, nhìn chằm chằm Tần Dĩ Nhu đang khóc trước mặt cô, nói một cách vô cảm: “Cho đến khi Hoắc Cảnh Thâm hồi phục, có Vua cũng đừng nghĩ đến việc gặp anh ấy! Tôi nói rồi đỏ!”

Hoắc lão phu nhân ở đầu bên kia điện thoại, mắt hoa lên vì tức giận.

Phản hết rồi, trời ơi!

Thật sự phản rồi!!

Bà vốn tưởng rằng tìm được cháu dâu tốt, không ngờ lại là một con sói độc ác!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play