Đôi mắt đen sâu thẳm của Hoắc Cảnh Thâm điềm đạm, không thể hiện rõ cảm xúc.
“Muốn nghe quãng thời gian nào?”
“Toàn bộ.”
Cô muốn nghe chính anh kể chuyện quá khứ của anh.
Hoắc Cảnh Thâm lặng im một lúc, nhẹ nhàng kể về 11 năm đau khồ nhất.
“Nám anh 7 tuổi, lưu lạc khắp nơi. Gặp được Lâm Vân Hạc, ông ta đưa anh tới Ngự Cảnh Viên. Anh nhìn thấy một đứa trẻ tầm tuổi mình, nằm trên giường, gầy tới mức trơ xương.”
Hoắc Cảnh Thâm giọng điệu điềm đạm, không hề lên xuống giọng, lãnh đạm như thể đang nói chuyện của người khác.
“Sau này, họ giam anh vào một cái lồng, dùng khóa sắt khóa cồ anh, ngày nào cũng truyền các loại thuốc khác nhau vào người anh, lấy máu của anh đi kiểm nghiệm. Anh
đã từng thử chạy trốn, nhưng không thành công, lại bị bắt lại, chân tay lại bị xích bởi chiếc khóa to hơn.”
“Sau đó, trải qua 11 nám, cậu bé đó chết. Nhưng anh sống, trở thành Hoắc Cảnh Thâm.”
Anh dùng giọng điệu của một người ngoài để kẻ về 11 năm u ám nhất trong cuộc đời mình.
Vân Thanh thấy cồ tay anh trắng bệch, có một vết thương nông nhưng đã cũ.
Lòng cô đau nhói, giống như ai đó đâm vào vậy.
Vân Thanh cố kìm lại những giọt nước mắt sắp trào ra, “Vậy thân phận thật sự của anh, là Bạc Cảnh Sâm sao?”
“ừm.”
Nhìn thế lực lớn mạnh của Tập đoàn Đế Vương, không phải là thứ ngày một ngày hai có thề tạo dựng được.
Phía sau Bạc Cảnh Sâm, là một danh nghiệp gia đình lớn mạnh được gây dựng qua tràm ngàn năm.
Vân Thanh liền hỏi: “Vậy sao năm đỏ anh lại lưu lạc khắp nơi?”
20 nám trước, những cảnh máu me đó đã kích thích não bộ của Hoắc Cảnh Thâm…Bố mẹ ruột của anh, đều bị chết thảm ngay trước mắt…Sự hận thù khắc sâu trong lòng anh.
Hoắc Cảnh Thâm cố gắng hết sức kìm nén sự tàn ác đang sục sôi trong người mình, bầu không khí xung quanh cũng dần trở nên lạnh hơn.
“Anh sao vậy? Có phải khồng thoải mái không?” Vân Thanh nhạy cảm nhận ra sự khác biệt cùa anh, khi đỏ cả người đều trở nên căng thẳng, lập tức bật dậy, “Đế em đi tìm sư phụ!”
Nhưng cô vẫn chưa xuống giường, đã bị Hoắc Cảnh Thâm kéo lại.
“Anh không sao.” Anh cúi xuống chăm chú nhìn cô, cong khóe miệng, ra vẻ thâm sâu: “Hoắc phu nhân, anh không kể chuyện miễn phí đâu.”
Lúc này, anh còn tâm trạng trêu đùa cô!
Vân Thanh thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng giận tới mức muốn cắn anh, Hoắc Cảnh Thâm đã sớm đoán ra cô sẽ làm vậy, tiện thề cúi đầu thuận theo.
Nụ hôn dịu dàng này kéo dài.
Nhưng Hoắc Cảnh Thâm rất nhanh đã phát hiện ra có gì đó không đúng.
— Vân Thanh đang đáp lại anh.
…Ngốc ngếch vụng về, nhưng rất chủ động.
Anh ngay lập tức phản ứng lại, cô lại dùng cách này an ủi anh.
Nhưng cô gái nhỏ không biết, người đàn ông Ồm người yêu của mình trên giường, đối phương lại chủ động…thì thật giày vò biết bao.
Vân Thanh hơi bất ngờ mở mắt, nhìn người đàn ông trước mặt mình, “Sao vậy?”
Đôi môi cáng mọng mềm mại của người con gái, cùng đôi mắt vô tội…Hoắc Cảnh Thâm thật sự đã kiểm soát rất tốt, tới lúc đó, ánh mắt của anh cũng mờ dần, ở nơi sâu thẳm trong đồi mắt, dục vọng trỗi dậy.
Hoắc Cảnh Thâm giơ tay che mắt cô lại.
“…Hoắc Cảnh Thâm?”
Dưới lòng bàn tay, hàng mi dài và cong chạm vào lòng bàn tay anh, vô tình như thêm dầu vào lửa.
Hoắc Cảnh Thâm nhẫn nại thở nhẹ, phân tán sự chú ý của bản thân.
Không đợi được Hoắc Cành Thâm trả lời, Vân Thanh có chút sốt ruột: “Cỏ phải có chỗ nào anh thấy không thoải mái?”
Cô giơ tay định chạm vào người anh.
Vân Thanh vẫn chưa phản ứng, đã nghe thấy Hoắc Cảnh
Thâm cất giọng, giọng nói có sự căng thẳng: “Đừng động đậy.”
Vân Thanh rốt cuộc cũng là người trưởng thành, dù không nhạy bén cũng biết bản thân đã sờ vào chỗ nào, khi đó như có luồng điện chạy qua khiến cô run lên, nóng tới mức nhanh chóng rụt tay lại.
Mặt cô đỏ ửng lên.
Càng chết tiệt hơn là, cô còn nghe thấy tiếng giễu cợt trong lồng ngực Hoắc Cảnh Thâm.
Anh tiến sát bên tai cồ, mở miệng nói, vừa gợi cảm vừa có chút lười biếng: “Khi nãy lúc hôn anh không phải em rất chủ động sao? Sao nào, mới thế đã sợ rồi?”
Đúng vậy!
Cô sợ cái gì chứ?
Đây là chồng cô!
Vân Thanh khi đó thật táo bạo, đột nhiên quay người lao về phía Hoắc Cảnh Thâm.
Hoắc Cảnh Thâm bệnh nặng cơ thể suy nhược, lại không phòng bị, thật sự bị cô đè xuống giường.
Anh nheo mắt, nhìn từ trên xuống dưới người con gái đang ngồi trên người mình.
“Hoắc phu nhân lại định làm mạnh sao?”
Giọng điệu thật khiến người khác phải suy nghĩ.
Mà chữ “lại” này, đã khiến Vân Thanh nhó’ lại trải nghiệm thất bại lần trước.
…Có thể bị giết, nhưng không thể bị làm nhục!
Vân Thanh bất giác trả đũa: “Em chỉ vì lo lắng cho sức khỏe của anh, cỏ lẽ không được..”
Nhưng hai chữ “không được” vừa nói ra, cô đã hối hận rồi
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT