Vân Nghiên Thư nhếch miệng cười lạnh lùng.

Cô ta biết người trọng tình trọng nghĩa như Amanda, sau khi nhìn thấy túi thơm nhất định sẽ thay đổi thái độ với cô ta!

Vân Nghiên Thư giả bộ lau nước mắt.

“Cô Amanda, em cảm ơn cô! Em nhất định sẽ trân trọng cơ hội lần này, sẽ không làm những chuyện ngu ngốc nữa!”

Amanda lấy ra một chiếc bình lưu ly gỗ được chạm khắc một cách tinh xảo từ trong túi, đưa cho Vân Nghiên Thư.

“Cái này, em cầm đi.”

Vân Nghiên Thư vừa nhìn đã nhận ra đây là cái gì, vui mừng khôn xiết, vô cùng kích động.

“Cô…”

“Đây là sương lan, có ích cho việc điều chế hương của em.

Thi đấu thật tốt, đừng để mẹ em thất vọng.”

Giữ lại lời này, Amanda mang theo chiếc túi thơm rồi đứng

dậy rời đi.

Vân Nghiên Thư vui mừng khôn xiết nâng chiếc bình sương lan.

Đây là sự thu hoạch bất ngờ!

Sương lan được mệnh danh là hương liệu thần kỳ trong giới hương thơm.

Nó là chất tổng hợp tự nhiên, có thể chửa tất cả các hương thơm, đồng thời tàng độ tinh khiết cùa nước hoa, vô cùng hiếm.

Vân Nghiên Thư đã tìm rất lâu nhưng cũng không tìm được, vậy mà không ngờ trước trận chung kết, lại nhặt được món hời lớn thế này từ tay Amanda!

Khương Như Tâm – một người đàn bà điên, nhưng lại giúp cô ta rất nhiều!

Vân Nghiên Thư dường như có thể nhìn thấy chiếc cúp quán quân đang vẫy tay chào cô.

Cô ta cất chiếc bình bảo bối sương lan vào trong túi, đứng dậy rời khỏi nhà ăn.

“Nghiên Thư!” Tôn Đình Phương không biết từ đâu đi tới, chặn đường Vân Nghiên Thư, cô ta trông có vẻ rất tức giận, ném mấy tờ giấy lên người Vân Nghiên Thư, “Thuốc lần trước cô đưa cho tôi uống, chì là thuốc khiến tôi đau bụng một lát, lại chính là thuốc độc suýt chút nữa đã lấy mạng tôi!!”

Ban đầu Vân Nghiên Thư còn nghi ngờ lời nói của Vân Thanh.

Để yên tâm, cô ta nhân lúc Vân Nghiên Thư ra ngoài, đã âm thầm tới phòng của cô ta, lấy một viên thuốc mà lúc trước Vân Nghiên Thư đưa cho cô, mang đi kiếm tra mới phát hiện ra, đây chính là thuốc độc đưực chế tự cò đoạn ruột!

Nếu như không có Vân Thanh giúp, giờ cô ta đã chết rồi!

Lúc sau, Tôn Đình Phương sợ hãi, cô ta không ngờ rằng, bản thân coi Vân Nghiên Thư như chị em ruột, vậy mà cô ta lại muốn cô chết!

Thấy sự việc đã bị bại lộ, Vân Nghiên Thư cũng lười diễn kịch, dẫu sao Tôn Đình Phương đã không còn giá trị lợi dụng nữa.

Cồ ta suốt ruột vung tay ra khỏi tay của Tôn Đình Phương: “

Gào thét gì chứ? Không phải giờ cô vẫn chưa chết sao?”

Tồn Đình Phương khó mà tin nồi, nhìn ánh mắt của Vân Nghiên Thư giống như đang nhìn một quái thú máu lạnh.

“Nếu như không phải Vân Thanh cứu tôi, giờ tôi đã là một xác chết! Trách tôi đã tin cô như vậy, còn coi cô như chị em ruột, vậy mà cô lại muốn dùng mạng của tôi đề hãm hại Vân Thanh!”

“Ôi...chị em?” Vân Nghiên Thư mỉa mai bật cười thành tiếng, cô ta khinh thường nhìn Tôn Đình Phương từ đầu tới chân một lượt, “Cô là cái thá gì chứ? cũng xứng làm chị em với tôi? Có chút chuyện nhỏ cũng làm không xong, lại còn gây chuyện cho tôi! Cái đồ ngu xuẩn như cô, sống thật lãng phí không khí, mau cút đi!”

“Cô đứng lại cho tôi!” Tôn Đình Phương giận dữ muốn giữ Vân Nghiên Thư lại, nhưng cồ ta còn không giữ được vạt áo của Vân Nghiên Thư, một người đàn ông đeo mặt nạ đột nhiên xuất hiện, không khách sáo đẩy cô ta xuống đất.

Người đàn ông bảo vệ Vân Nghiên Thư lên xe, vẻ mặt dương dương tự đắc bước lên.

Vân Nghiên Thư nhìn Tôn Đình Phương thảm hại sau kính chiếu hậu, khóe miệng nhếch lên giễu cợt.

“Đồ ngu.”

Bên cạnh cô ta, Mục Từ đeo mặt nạ kính cẩn hỏi: “Có cần tôi xử lí cô ta không?”

Vân Nghiên Thư tốn không ít tâm tư, cuối cùng vào mấy ngày trước, đã thành công đồi được Mục Từ từ trong phòng giam.

Dẫu sao, trên thế giới này không ai có thể trung thành với cô ta hơn Mục Từ.

“Không cần, đồ ngu sẽ làm tạo ra được sóng lớn.” Vân Nghiên Thư lấy chiếc bình sương lan từ trong túi ra, nỏ’ nụ cười như thề đã nắm chắc phần thắng trong tay, “Trận đấu chung kết điều chế hương lần này, tôi nhất định sẽ gianh

được vị trí quán quân!”

Sương lan, còn có thêm bí kíp điều chế hương thơm của Khương Như Tâm, còn có mắc nợ trong lòng của Amanda đối với Khương Như Tâm…cho dù Vân Thanh có tư chất thiên bẩm, cũng đừng nghĩ tới chuyện thắng nổi cô ta!

Mục Từ nhìn vẻ mặt điên cuồng của cô ta, khẽ mím môi, nói: “ Nghiên Thư, hay là chúng ta rời khỏi Bắc thành…”

“Sao tôi phải rời khỏi đây chứ?!” Vân Nghiên Thư quay đầu nhìn chằm chằm anh ta, trong mắt toàn là sự điên cuồng hoang tưởng, “Đợi tôi lấy được vị trí quán quân, tôi sẽ là mỹ nữ số 1 Bắc thành! Lúc đó tôi sẽ ngang nhiên đá con tiện nhân Vân Thanh một cái!”

Trong mắt Mục Từ toàn sự lo lắng.

Với trực giác của anh, người con gái Vân Thanh không hề dễ đối phó chút nào.

Nhưng nếu như Vân Nghiên Thư đã muốn ở lại, vậy anh tất nhiên sẽ ờ bên cô, cho dù phải xuống địa ngục, anh cũng sẽ ở bên cô ta…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play