Hoắc Cảnh Thâm đón nhận đầy đủ, cô gái có dáng người mảnh khảnh, gầy gò nhưng lực tác động không hề nhỏ.

Anh bị đụng chạm đến mức ho khan một tiếng, cúi đầu trêu chọc cô: “Cấp bachs như vậy không đợi được sao?”

Vân Thanh có chút xấu hồ.

Trước khi bộ não của cồ có thể phản ứng, cơ thể của cô không kiểm soát đã lao thẳng về Hoắc Cảnh Thâm…. Xem ra thực sự là cỏ chút giống tên háo sắc.

Khuôn mặt cô nóng bừng buông tay định lủi lại.

Bàn tay đang buông lỏng ở eo của Hoắc Cảnh Thâm siết chặt, anh trực tiếp ôm eo cô lên.

Anh liếc nhìn hai bàn chân trắng mịn của cô đang đung đưa trong không khí, giọng điệu hơi u ám: “Lần sau, đi chân trần chạy lung tung thử xem.”

“          ” Mặt Vân Thanh càng nóng hơn, đang định nói gì đó,

cô nhìn qua vai Hoắc Cảnh Thâm, lại thoáng thấy bỏng dáng Gia Cát Hội Trung cách đó không xa, cô liền quên mất xấu hổ, cãng thẳng nắm lấy mảnh áo trên vai Hoắc Cảnh

Thâm, vội vàng giục: “Có người tới, vào trong nhanh lên!”

Tên biến thái Bạc Cảnh Sâm đó vô cùng ghét Hoắc Cảnh Thâm, nếu biết anh ở đây vậy thì không được!

Hoắc Cảnh Thâm khẽ nhếch môi mỏng, nhấc đôi chân dài đi vào phòng.

Vân Thanh lập tức nhảy ra khỏi vòng tay anh, quay người đóng cửa rồi khóa lại, lúc quay lại, Hoắc Cảnh Thâm đang trầm ngâm nhìn cô.

“Hoắc phu nhânh, bây giờ chúng ta đang ngoại tình sao?”

Khụ, có chút giống.

Vân Thanh thật thà giải thích: “Đây là lãnh thồ của Bạc Cảnh Sâm. Anh ta rất ghét anh. Nếu bị người của anh ta nhìn thấy, tôi sợ anh sẽ gặp rắc rối.”

Nói xong, Vân Thanh đã phản ứng lại, hoài nghi nhìn chằm chằm vào Hoắc Cảnh Thâm.

“Cô điên à? Sao lại chạy đến đây một mình?”

Hoắc Cảnh Thâm hơi nhướng mày, dáng về đương nhiên phải là: “Không phải cô nói muốn gặp tôi sao?”

“Ý tôi là, chúng ta hẹn nhau ở đâu đó là được rồi…ai bảo anh chạy qua đây?”

Hoắc Cảnh Thâm nhìn dáng vẻ lo lắng của cồ, đáy lòng có chút se lại khó tả, dường như lừa dối cô quá khó rồi.

“Đừng lo, Lưu Phong đang canh gần đây, không có chuyện gì đâu.’

Lưu Phong đỏ tuy không thích Vân Thanh, nhưng anh ta rất trung thành với Hoắc Cảnh Thâm, còn là cánh tay đắc lực …có anh ta ở gần, Vân Thanh an tâm một chút, một giây sau, Hoắc Cảnh Thâm trực tiếp Ồm cô lên sô pha.

Anh lấy tấm chán nhỏ ra, đắp lên hai bàn chân lạnh ngắt cùa cô trên mặt đất, đặt lên đùi.

Dưới ánh đèn ấm áp, bóng dáng lạnh lùng sắc xảo của người đàn ông được bao phủ bởi một lớp màng lọc mềm mại, sinh ra vẻ dịu dàng đến choáng váng.

Vân Thanh cảm thấy con nai nhỏ trong lòng sống lại, lại bắt đầu đấu đá lung tung…

Cũng may vẫn còn lý trí, tát cho con nai choáng váng.

Vân Thanh yên lặng rụt chân lại.

Hoắc Cảnh Thâm khó hiểu liếc nhìn cô.

Vân Thanh hít một hơi thật sâu và quyết định tối nay làm rõ mọi chuyện.

Vướng mắc, mập mờ không phải là phong cách của cô.

“Hoắc Cảnh Thâm ….”

“Hửm?” Hoắc Cảnh Thâm thu chân cô vào lòng, kiên nhẫn chờ đợi cô nói tiếp.

vẻ ngoài thờ ơ của anh khiến Vân Thanh bị áp lực tâm lý rất lớn, quả nhiên được yêu thích nên không phải lo ngại gì, nếu có ý đồ xấu thì rắt dễ bị chột dạ.

Vân Thanh vô thức bấu chặt ngón tay dưới ghế ô pha, cúi đầu nói nhanh:”… Cho dù anh ghét tôi, tôi nhận tiền của anh, cũng sẽ thay anh chữa bệnh! Thế nên anh đừng làm như vậy, khiến cho tôi hiểu lầm… ”

Cô rất vô vọng, sẽ rất dễ rơi vào sự dịu dàng mà anh vô thức thể hiện hết lần này đến lần khác.

Rõ ràng biết… anh không thích cô …

Hoắc Cảnh Thâm im lặng nhìn cô, đôi mắt thâm trầm đầy suy tư.

“Chuyện để cô hiểu lầm chỉ là, như vậy thồi sao?” Anh

nhéo vào mắt cá chân Vân Thanh muốn rụt chân lại, đầu ngón tay lạnh lẽo cọ vào mắt cá chân cô, chậm rãi nghiêng người về phía cô, đôi mắt đen như mực nhìn thẳng vào cô.

Bốn mắt chạm nha, Vân Thanh nghe thấy tiếng tim đập, kịch liệt đến mức như đánh trống            Đương nhiên, Hoắc

Cành Thâm cũng nghe thấy.

“A…”

Anh đương nhiên còn cười một cái.

Rõ ràng là đang giễu cợt!!

Vân Thanh vừa bực vừa xẩu hồ, liếc anh.

“Hoắc Cảnh Thâm!!”

Mặt cô đỏ lên giận dữ, thực ra không có lực sát thương.

Khóe môi Hoắc Cảnh Thâm nở nụ cười, siết càng chặt hơn, hơi thỏ’ của anh lướt qua mặt cô.

“Bây giờ thế nào đây? Hiểu lầm không?”

Thật là tên lưu manh.

Vân Thanh không tự chủ được đỏ mặt, quay đầu muốn tránh anh, nhưng lại bị bàn tay to cùa Hoắc Cảnh Thâm giữ sau đầu.

“Hoắc….”

Vân Thanh còn chưa kịp tức giận, khuôn mặt tuấn tú kinh ngạc của người đàn ông đã hôn cô.

Vân Thanh trọn to hai mắt, cảm giác ướt át mềm mại trên

môi khiến cô sững sờ tại chỗ …

Cô tỉnh táo lại, càng ngày càng xấu hồ, cảm giác xấu hổ mạnh mẽ bao quanh lấy cô, Vân Thanh hết sức đẩy người trước mặt cô ra, giơ tay tát thẳng vào mặt.

Cổ tay lại bị bàn tay mảnh khảnh nhợt nhạt của người đàn ông giữ chặt giữa không trung.

Hoắc Cảnh Thâm lười biếng dựa vào ghế sô pha, có chút thẳng người, dùng ánh mắt thâm trầm kia nhìn chằm chằm cô.

Sự ấm ức và tức giận trong lòng Vân Thanh trong cái nhìn của anh, được phóng đại lên vô tận.

“Hoắc Cảnh Thâm, anh không thích tôi….

“Ai nói tôi không thích?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play