“ Vân tiểu thự, tôi là Tư Mộ Bạch.
” Tư Mộ Bạch hơi đau đầu, lấy tay ấn vào ấn đường, “ Hoắc Cảnh Thâm uống say, phiền cô tới đón cậu ấy.
”
Vân Thanh nghe được tiếng ồn ở đầu dây bên kia, đoán chừng họ đang ở quán bar.
Cô bỗng dưng nồi giận, người đàn ông sức khỏe chẳng ra sao này, còn đi uống rượu, uống say rồi còn mặt dày gọi cô tới đón!
“ Tôi sắp đi ngủ, nếu anh Tư tiện đường thi phiền anh đưa anh ấy về, nếu như không tiện, anh cử gọi điện thoại cho Hàn Mặc, để cậu ấy tới đón.
”
Nói rồi, Vân Thanh cúp máy.
Nhưng nửa tiếng sau, cô lại nhận được điện thoại của Hàn Mặc, nghe giọng cứ như sắp khóc vặy.
“ Phu nhân, nếu cô không tới, Tứ gia không chịu về…Nếu cô thật sự không tới, tồi chỉ có thể làm phiền Lão phu nhân.
”
>1 II
Vân Thanh hít một hơi thật sâu, chỉ có thể trèo xuống dưới thay quần áo, lái xe tới đón người theo địa chỉ Hản Mặc gửi.
Rất nhanh, xe đã tới trước cửa quán bar.
Tư Mộ Bạch đã đưa Hoắc Cảnh Thâm ra ngoài, cái giá phải trả…là khóe miệng anh ta sưng lên, nhếch nhác thảm hại.
Hoắc Cảnh Thảm dáng hình cao lớn dựa vảo tường, dưới ánh trăng, anh nhắm mắt lại, hai cúc trên của áo sơ mi không đóng, để lộ xương quai xanh quyến rũ,…
Có vé như…anh ấy cũng không say lắm.
Vân Thanh vừa nghĩ như vậy, Hoắc Cảnh Thâm đang nhắm mắt nghỉ dường như cảm nhận được điều gì đó.
Anh nhướng mi, đôi mắt say, ánh mắt mờ ảo mà anh không có lúc tỉnh táo, nhìn chằm chằm cô, rồi cong môi nờ nụ cười.
Cái giọng say mèm của người đàn ông, lâng lâng, gọi cô: “Vợ…”
Tựa như có một ngôi sao rơi vào trái tim cô, khiến nó nồ tung.
Trái tim Vân Thanh như lỡ một nhịp.
Cô không dám nhìn ánh mắt anh, đưa tay ra: “Về thôi.
”
“ ừm.
”
Hoảc Cảnh Thám uống say rất nghe lởi, tiến lén phía trước nấm chạt tay cò, ngoan
ngoãn ngồi lện xe.
Tư Mộ Bạch ờ bên cạnh nhìn thấy không ngừng ca thản, anh ta sờ vào vết thương ờ khóe miệng, nhìn sang Vân Thanh với ánh mắt thích thú.
“ Vân tiểu thư.
”
Vân Thanh vừa định lèn xe, nghe thấy giọng nói của Tư Mộ Bạch, cô liền chống tay lên nóc xe, quay đầu lại nhìn.
“ Anh Tư còn có chuyện gì sao?” Giọng nói lạnh nhạt, có chút trách móc.
Rõ ràng Tư Mộ Bạch và Hoắc Cảnh Thâm là bạn bè, anh ta biết rất rõ tình trạng sức khỏe của Hoắc Cảnh Thâm, vậy mà còn đẻ anh uống thành như vậy…
Tư Mộ Bạch thông minh như vậy, đương nhiên nghe ra được sự bắt mãn trong lòng
cô.
Anh ta dễ tính nở nụ cười.
” Tỏi cũng là lần đầu tiên thấy cậu ấy uống ghê như vậy…” Tư Mộ Bạch dừng lại, ánh mắt nhìn Vân Thanh, không có hàm ý gì nói tiếp, “ Còn là vì một người con gái.
”
Con gái?
Vì Tần Dĩ Nhu sao?
Trong lòng Vân Thanhcười khẩy.
Xem ra, sau khi cô đi, anh và Tần Dĩ Nhu cãi nhau rồi.