Biểu cảm hung dữ trên mặt Vân Nghiên Thư cứng đờ, lập tức đồi sang gương mặt dịu dàng vô tội, quay đầu lại: “ Anh Tây Trạch…”
Lại phát hiện phía sau khống có bóng dáng Cố Tây Trạch!
là đủ rồi.
“ Kỹ năng diễn xuất này của cô không tham gia giới nghệ thật, quả thực là lãng phí nhân tài!”
Vân Nghiên Thư mặt tái mét, đôi mắt nhìn trừng trừng Vân Thanh như sắp bốc hỏa.
“ Tiện nhân, mày dám trêu tao? !”
Vân Thanh điềm tĩnh mỉm cười, sự giận dữ’ của Vân Thanh chẳng thể làm gì được cố.
Vân Nghiên Thư cắn chặt ràng, kìm nén cơn tức giận của bản thân, tự nói với bản thân tương lai còn dài.
Đợi cỏ ta gả vào cố gia, trở thành cố phu nhân, sẽ có cách xử con tiện nhân này!
“ Tao cành cáo mày, cách cố Tây Trạch xa
ra!”
Vân Thanh khẽ mỉm cười, lại lần nữa nhìn về phía sau cô ta, tỏ vẻ bất ngờ: “Cố Tây Trạch? 14
Vân Nghiên Thư đương nhiên không tin, cô ta cười khẩy ôm lấy cánh tay: “ Đồ ngu vô liêm sỉ, cùng một chiêu trò cô tưởng tôi sẽ tin lần thứ hai sao?”
Cô ta vừa dứt lời, phía sau lưng đã vang lẽn giọng nói của cố Tây Trạch.
“ Nghiên Thư, sao em lại ở đây?”
Vân Nghiên Thư khi đó đứng hình, cô ta hoảng loạn quay đầu lại, thấy cố Tảy Trạch khẽ cau mày, ánh mắt nhìn cô có chút lạ lùng.
“ Em vừa nói gì?”
Mặt Vân Nghiên Thư trắng bệch.
cố Tây Trạch chắc chắn đã nghe thấy.
Trước mặt cố Tây Trạch, Vân Nghiên Thư dịu dàng lương thiện, chưa từng lớn tiếng nói chuyện, sao có thẻ nói ra những lời khó nghe như vậy? ?
Anh khó mà tin được, càng khống thể không hoài nghi, mình thật sự hiểu người con gái này sao?
“ Anh Tây Trạch, em khi nãy, bị chị chọc tức.
” Vân Nghiên Thư tủi thân, đưa tay ra muốn kéo cồ tay áo cố Táy Trạch, nhưng lần đầu tiên, bị anh né tránh.
Anh ta cau mày, biểu cảm nghi ngờ khiến Vân Nghiên Thư hoảng sợ.
“Anh Tây Trạch…”
gian nhìn trà xanh đong đưa đàn ông ngu xuẩn.
“ Hai người từ từ giải thích, tồi đi trước.
”
Dựa vào chiêu trò của Vân Nghiên Thư, dỗ dành Cố Tây Trạch chỉ là chuyện nhỏ, Vân Thanh không trông mong chỉ dựa vào mỗi lần này mà có thể khiến cố Tây Trạch nhìn rõ khuôn mặt thật của Vân Nghiên Thư… Dẫu sao chuyện hình tượng con người sụp đồ này, phải làm từng bước mới có thể triệt •để.
Bước ra khỏi nhà hàng, Vân Thanh đang đứng bên đường đợi xe.
Một chiếc xe thể thao màu đò khá chói dừng trước mặt cô.
“ Chị dâu!” Lục Tu đang ngồi trong xe, nở nụ cười rạng rỡ, gương mặt trẻ điển trai cao ngạo.
Vân Thanh khá quý Lục Tu.
Vừa nhìn anh đã biết anh chưa từng phải chịu khổ, lớn lên trong nhung lụa, cử chỉ hành động cũng rất cởi mở.
“ Chị dâu, chị về Ngự Cảnh Viên sao? Để em đưa chị vềr
Vân Thanh suy nghĩ một lát, cố không từ chối.
“ Được.
”
Trên đường đi, Lục Tu ngồi nghiêm chỉnh lái xe, thỉnh thoảng lại thiếu tự tin nheo mắt nhìn người con gái bên cạnh.
Nhân lúc Vân Thanh khỏng để ý, anh ta lặng lẽ bấm chiếc điện thoại trong túi ảo, gọi điện cho anh Tư của anh ta.