Còn cỏ gái nhỏ phía dưới thì đỏ bừng mặt, nhưng cũng không biết dũng khí từ đâu mà vươn cái cổ thon dài, hôn lên má anh một cái.
Hoắc Cảnh Thâm, tôi thích anh.
” Cô nhìn anh bằng ánh mắt rực lửa “Trử khi anh nói với tôi rầng trong lòng anh đã có người khác.
Anh ghét tôi, cả đời này anh sẽ cũng không bao giờ thích tôi, khiến tôi giết chết trái tim này.
Vậy thì tôi sẽ đi ngay, tôi sẽ không bao giờ làm phiền anh nữa, chỉ cần chính miệng anh nói với tôi.
”
Đòi mắt của Hoắc Cảnh Thâm ảm đạm như nước, nhìn vào đỏi mắt trong veo ấy, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác bực bội khó tả.
Nhưng chỉ cần nói một vài câu, một vài câu nói cũng khién cô từ bỏ hoàn toàn, dề bản
thán cũng tránh khỏi phiền phức.
Nhưng lời đến miệng thì không nói ra
được.
“•••” Vòng tay qua cố Hoắc Cảnh Thâm không ngừng siết chặt, cảm xúc không ngừng tích tụ, nhưng lại không nói lời nào.
Từ nay về sau, anh sẽ không bao giờ phải gặp lại người phụ nữ này nữa … Điều đó khiến anh cảm thấy không đành lòng.
Cuối cùng, Hoắc Cảnh Thâm buông tay, xuống giường, quay người vào phòng tắm, nói: “Tôi không muốn nhìn thấy cỏ còn ở đây khi tôl đi ra.
”
Vân Thanh xoa xoa cổ tay đò bừng, ngã trên giường trở mình, dùng chăn bông che mặt cười nhẹ.
anh ta có chút thích cò?
Hoác Cảnh Thâm tắm nước lạnh, hoàn toàn khôi phục bình tĩnh.
Khi anh bước ra khỏi phòng tắm, cản phòng rắt yên tĩnh, người lẽ ra phải rời đi.
Tuy nhiên, khi anh bước đến cạnh giường, anh thấy có một hình vòng cung dưới lớp chăn bông.
Hoắc Kiến Thâm ánh mắt khẽ động, duỗi tay ra, kéo chăn bông xuống một chút, liền nhìn thấy Vân Thanh cuộn mình ngủ một
giấc.
Cô ngủ một cách không phòng thủ, lỏng mày giãn ra, để lộ vẻ ngây thơ.
Cô gái thông minh và lém lỉnh như vậy khi anh ấy thức, giống như một con thỏ nhò khi anh ắy ngủ.
Hoác Cảnh Thâm chậm rãi vươn tay sờ lên khuôn mặt mềm như đậu hũ của cô.
Người phụ nữ nhỏ đang ngủ trong vô thức cọ vào lòng bàn tay anh.
Như thẻ một sợi lông vũ có dòng điện tinh vi quét qua, một cảm giác tê dại khó tả bò từ lòng bàn tay đến tận cùng trái tim.
Một nét bối rối hiếm thấy hiện lên trong đôi mắt đen của Hoắc Cảnh Thâm.
… Vốn dĩ chỉ là chuyện nhỏ chơi theo ý thích, nhưng bây giờ, dường như anh đã mất kiểm soát.
Anh không đánh thức người, tự bản thân nẳm xuống.
Chiếc giường rất lớn, có một khoảng cách giữa anh và cỏ.
Nhưng cô gái nhỏ ngủ không yên, thuận theo độ lún của giường, cuộn vào trong cánh tay anh, ý thức tìm vị trí thoải mái nhất, dùng cánh tay làm gối.
Hoàc Cảnh Thâm có chút vô lực, cuối cùng 3ùng nuông chiều cô.
Cô gái nhỏ này thực sự có thể là thuốc ngủ của anh, anh ngửi được mùi thuốc quen thuộc trên người cô, không bao lâu sau, Hoắc Cảnh Thâm thở đều rồi chìm vào giấc ngủ.
Còn Vân Thanh trong tay anh chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt sáng lên.
Trên thực tế, cô đả thức dậy ngay sau khi Hoắc Cảnh Thâm ngủ.
Mùi thơm dưọ’C liệu trên người cô thật sự có tác dụng thần kỳ dối với Hoắc Cảnh Thảm, có thé khién anh nhanh chóng chim
vào giâc ngủ.
Vân Thanh đợi một hồi chắc chắn rằng Hoắc Cảnh Thâm đã ngủ.
cô nhẹ nhàng leo xuống giường, lấy trong túi ra một miếng mỡ dược có mùi tương tự như mùi thơm cơ thể của cô, châm lên đầu giường.
Sau đó, Vân Thanh nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng bệnh, vừa ra đến cửa liền nghe thấy một tiếng điện thoại di động rung lên.