Anh vẫn mặc bộ quần áo của bệnh nhân, nhưng lại toát lên khí chất của một vị tồng tài, ngồi trên sofa đầu khẽ cúi xuống nhìn tài liệu, trên chiếc bàn uống trà trưó’c mặt còn một xắp tài liệu còn đang cần xử lí khác.

Hàn Mặc ngấm ngầm mách lèo: [Phu nhân, Tứ gia cậu ấy không chịu ân].

Vân Thanh đột nhiên cất điện thoại đi, đứng dậỵ bước ra ngoài, cô không thèm liếc mắt nhìn, nhanh chóng bước qua Vân Nghiên Thư và cố Tây Trạch, coi bọn họ như thể không khí.

Thái độ này của Vân Thanh, khiến Cố Tây Trạch nhíu mày.

“ Vân Thanh.


Anh ta cất tiếng gọi cô, Vân Thanh cũng không thèm đế ý, bóng hình cô khuất dần sau cánh cửa.

Vân Thanh đã rất lâu không trở về biệt thự của Vân gia, hơn nữa trời lại tối, cô vội vàng ra ngoài, không để tâm một lối rẽ trên đường, nên đã làm mắt chút thòi gian.

Vừa đi tới cổng, cố Tây Trạch đã đuổi theo đến nơi.

“ Thanh Thanh!” Anh ta kéo lấy cồ tay Vân Thanh, chạy nhanh quá nên thờ hổn hển, “Chúng ta nói chuyện.


Vân Thanh hơi nóng lòng, rút cổ tay ra khỏi tay anh ta, quay đầu lại, gu’O’ng mặt xinh đẹp kiêu

diễm, nhưng lại không chút biểu cảm nhìn người đàn ông phía sau.

“Cố thiếu gia, hình như hôm ở lầu Vọng Nguyệt chúng ta đã nói chuyện rồi.


Cố Tây Trạch thấy vẻ mặt cô rõ ràng đang rất khó chịu.

“ Hôm ở lầu Vọng Nguyệt, là thải độ của anh không tốt.

” cố Tây Trạch mở lời, “ Giờ em trở nên tự tin, anh thấy rất vui.


Lời nói của anh ta khiến Vân Thanh cảm thấy nực cười, người đàn ồng này lúc nào cũng tự cảm thấy minh tốt!
Nụ cười của cô, nhan sắc xinh đẹp này, dưới ánh trăng lại càng kiều diễm hơn, cố Tây Trạch ngây người ra một lúc.

Cảnh tượng này, đã lọt vào tầm mắt của Vân Nghiên Thư.

Cô ta chỉ vào phòng wc một lát, ra ngoài đã không thấy bóng dáng cố Tây Trạch đâu nữa, quả nhiên là chạy theo con tiện nhân Vân Thanh!
Biểu cảm say đắm cùa cố Tây Trạch khiến Vân Nghiên Thư ghen tức nắm chặt lòng bàn tay, cô ta hét lên: “ Anh Tây Trạch!” rồi chạy nhanh qua đó, ôm chặt cánh tay cổ Tây Trạch.

“Đến gặp chị tôi sao lại không nói với tôi một tiếng chứ!” Vân Nghiên Thư chế nhạo, rồi lại nhẹ nhàng nhìn Vân Thanh “Chị à, chị khồng ở lại sao? À đúng rồi, suýt chút nữa em đã quên mắt chị kết hôn rồi, nghe nói Hoắc lão phu nhân luôn muốn ôm cháu trai, chị và anh rể phải nhanh lên!”

Cô ta cố ý nhắc tới chuyện Vân Thanh đã kết hôn với quỷ bệnh tật Hoắc gia!
Bông hoa hư hại như vậy.

cô ta không tin cố Tây Trạch còn có thế động tâm!
Qủa nhiên, đôi mắt của cố Tây Trạch nheo lại rất nhiều, anh ắy trông như một quý ông, nói “Anh bảo tài xế đưa em vê.


Vân Thanh quét mắt qua nhìn thấy Vân Nghiên Thư bảm lắy cánh tay cố Tây Trạch, nụ cười trên mỏi trờ nên ngày càng nham hiểm hơn.

“Không, xe của tôi đang ờ bên ngoài.

” Vân Thanh lấy giấy bút từ trong túi ra, viết rạ một dãy số trước mặt Vân Nghiên Thư, đưa cho Cố Tây Trạch.

“Đây là số của tôi, anh có thể lưu lại.

” Vân Thanh lướt qua ánh mẳt ghen tị của Vân Nghiên Thư.

hận không thể lột da, nháy mắt với cố Tây Trạch, để lại niềm hân hoan vô hạn “Dù sao thì chúng ta cũng đã ở bên nhau nhiều năm rồi, tìm thời gian sẽ hẹn nhau vậy.


Nói xong, Vân Thanh xoay người rời đi, sau lưng uyển chuyển quyến rũ, vừa như tiên nữ’ vừa như yêu ma!
cố Tây Trạch nhìn xuống tờ giấy ghi con số trong lòng bàn tay, trên đó còn có mùi thơm thoang thoảng của cơ thề Vân Thanh
Vân Nghiên Thư vừa ghen vừa hận, phổi như sắp nồ tung.

Vân Thanh, con khốn đó, dám dụ dỗ vị hôn phu của cô trước mặt
cô!
Nhưng điều thực sự khiến trái tim của Vân Nghiên Thư loạn nhịp là Cố Tây Trạch rõ ràng đang nghĩ đến tinh cảm thuở nhỏ của mình đối với Vân Thanh!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play