thăng, người đàn ông nhắm mắt nghỉ ngơi, không nhìn cô, thờ ơ đến cùng.
Nhưng cô không tin rằng Hoắc Cảnh Thâm thực sự ghét cô.
Vân Thanh tay buông thõng bên hông đang nắm lậy góc quần áo chậm rãi thả ra.
Sau khi xác nhận tâm tư của chính mình, cô mói cảm thấy nhẹ nhõm.
“Hoắc Cảnh Thâm, chăm sóc tốt bản thân.
”
Cô cười, hào phóng nói: “Nếu không được thì tìm tôi, tôi có thể chăm sóc anh.
”
Lưu Phong cau mày.
Người phụ nữ này, không cần mặt mũi nữa?
Hoắc Cảnh Thâm không tự chủ nâng mi mắt lên.
Vân Thanh nói tất cả những gì đáng lẽ phải nói, cũng khỏng quan tâm đến phản ứng của anh, nhìn chiếc trực thăng bay đi.
Trực thảng bay lêq giữa không trung, Hoắc Cảnh Thâm chậm rãi mờ mắt ra, ánh mắt đỏ rực đáng sợ, gân xanh trên cánh tay phồng lên, đò tươi trào dằng trong cổ họng, không kìm nén được liền nôn ra máu.
“Tứ gia!”
Lưu Phong biết Hoắc Cảnh Thâm bị bệnh, lần này bệnh còn nặng hơn trước “Nhanh đến bệnh viện!”
Hàn Mặc lái xe đưa Vân Thanh trở về Ngự Cảnh Viện.
“Làm phiền anh rồi, trợ lí Hàn.
” Vân Thanh lịch sự gật đầu với anh, đẩy cửa xuống xe.
Dọc đường đi Vân Thanh không mờ miệng, Hàn Mặc nhìn bóng lưng gây gò của cô mà kìm lòng không được.
“Phu nhân…”
“Hả?”
Vân Thanh quay lại, chờ đợi những lời tiếp theo cùa anh ta.
Hàn Mặc đi tới trước mặt Vân Thanh, đột nhiên cúi đầu: “Phu nhân, tôi muốn nhờ cô thuyết phục Tứ gia chăm sóc thân thể thật tốt!”
Anh ta đã đi theo Hoắc Cảnh Thâm nhiều năm như vậy, biết rằng không ai có thể lay chuyển
được quyết định cùa anh, khồng ai dám can thiệp vào chuyện của anh ta …
Là một cấp dưới, anh ta chỉ có thể nhìn Hoắc Cảnh Thâm tiêu hao thân thề của mình như bị hành hạ, nhưng bây giờ, anh đã tìm thấy một tia sậng.
Anh chưa từng thấy Hoắc Cảnh Thâm vì ai mà căng thẳng như vậy.
Khi Vân Thanh xuất hiện hang động, anh ta thậm chí còn nhin thấy vẻ mặt nhẹ nhõm của Hoắc Cảnh Thâm …
“Tứ gia đối với phu nhân, thật sự không giống.
Nếu là cô nói, tôi nghĩ có lẽ có thể thuyết phục được Tứ gia…”
Hàn Mặc cúi đầu đợi một hồi, nhưng không nghe thấy tiếng đáp lại của phu nhân.
Anh ta nói thầm trong lòng, phu nhân chẳng qua cũng chỉ là một cô gái đôi mươi, mà đã khiến Tứ gia sợ hãi như vậy… E rằng yêu cầu của anh có khó xử cho phu nhân.
Khi Hàn Mặc đang định xin lỗi, một bàn tay đột nhiên buông xuống khỏi vai anh, khiến Hàn Mặc theo phản xạ có điều kiện bật người ra xa nửa mét, ngẩng đầu nhìn phu nhân với vè sợ hãi.
“Phu nhân, cô có điều gì muốn nói…”
Tiếp xúc thân thể VỚI phu nhân
anh ta sợ cái mạng cùa mình quá dài.
Vân Thanh rút tay về, thấy Hàn Mặc rất vừa mắt, trong mắt lộ ra vẻ đàc ý: “Trợ lý Hàn, từ nay về sau mọi người đều là người nhà, đừng khách sáo với tôi!”
Cô thích nhất người nhìn xa trông rộng.
Hàn Mặc, người nhà, vừa mừng vừa lo: “Phu nhân cố là đang nghiêm túc.
”
“Hoắc Cảnh Thâm sẽ bị đưa đi đâu?”
“Cái này, thuộc hạ không thể nói.
”
Sợ hãi và nghe lời của Hàn Mặc đối với Hoắc Cảnh Thâm đã khắc sâu trong xương cốt anh ta, không có mệnh lệnh của Hoăc Cảnh Thảm, anh ta tự nhiên không dám rò rĩ tin tức.