Chung Li quả nhiên nói không sai “Anh trai cằm thú” của cô ấy thực sự có đời tư không tốt, chăm sóc các người mẫu sao nữ là chuyện quá thường tình.
Vân Thanh nờ một nụ cười cực kỳ qua loa: “ôn tiểu thư quá khen rồi.
”
Không biết có phải là ảo giác không, nhưng sau khi nhìn kỹ hơn, nét mặt của ôn Như Nhử nảy có phần giống với Chung Li…
Vài người có mặt ở đây đều là những nhân vật hô mưa gọi giỏ ờ Bắc Thành, kể cả Lục Kì Hữu, người mới chính thức gặp mặt lần đầu tiên, Vân Thanh đã quen tên anh từ lâu.
Đối mặt với những người này, Hoắc Cảnh Thâm tự nhiên chiếm lấy chỗ ngồi chính.
Mọi người khác đã quen với diều đỏ
Lục Kì Hữu nheo đôi mắt dài hẹp với vẻ vui đùa: “Nghe danh Vân Thanh tiểu thư đã lâu, rất hiên khi nghe anh Tư nhắc đến cô.
”
Vân Thanh nghi ngờ nhìn người đàn ông bên cạnh, nhưng nhln thấy Hoắc Cảnh Thâm với lấy chai vodka trên bàn, cô dứt khoát cất đi.
“Anh sức khỏe không tốt, không thể uống cái này.
”
Lời vừa nói ra, cản phòng riêng trở nên yên tĩnh lạ thường.
Ngay cả Lục Tu ồn ào nhất cũng
dừng lại, có mấy cặp mắt nhìn chằm chằm Vân Thanh.
Đã lâu không gặp, thế nhưng vẫn có người dám quản chúa tể địa ngục Hoắc Cảnh Thâm này!
Vân Thanh hoàn toàn ờ trong trạng thái bác sĩ, cũng không nhận thấy có gì không ổn.
Cô nói vởi người phục vụ bên cạnh “Lam phiền cô, đổi cho tôi một chai sữa bò.
”
“Sữa … sữa bò?” Đây là lần đầu tiên người phục vụ nghe thấy yêu cầu như vậy, nhìn trên mặt anh ta không hề cỏ chút manh mối, sau đó gật đầu “Được rồi, cô chờ một chút.
”
“Chờ một chút.
” Vân Thanh từ trong giỏ lấy ra hai quả trứng, quay người nghiêm túc hỏi Hoắc Cảnh Thâm “Buổi tối anh không ăn cái gl, ăn lỏt dạ đi, trứng luộc hay trứng hấp?”
“… Phì.
” Lục Tu nhịn không được mà cười thành tiếng “Chị dâu, chị nghiêm túc chứ?”
Vân Thanh nhìn Hoắc Cảnh Thâm không chớp mắt.
Sau khi nhin nhau chằm chằm vài giây, Hoắc diêm vương dựa vào gối trên sô pha, chì vào trên bàn đầy đồ uống đắt tiền: “Đợi hết thành sữa bò, còn nữa đem rổ trứng này đi luộc.
”
Lục Tu không khỏi nhịn cười.
Sữa và trứng …
Cá một bàn rượu đêm ngon lành, cuối cùng biến thành cục dưỡng sinh.
Nhìn Ôn Như Nhứ và Tư Mộ Bạch ngồi trong gổc thì thầm vào tai, Vân Thanh lặng lẽ cau mày,
cô đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.
Tư Mộ Bạch khẽ liếc nhìn bóng lưng của cô, rồi thu hồi ánh mắt cùa mình, trùng hợp bắt gặp ánh mẳt của Hoắc Cành Thâm.
Anh ta chậm rãi uống một ngụm sữa ấm: “Không phải là nói không tới sao?”
Trong mắt Tư Mộ Bạch hiện lên một tla lạnh nhạt, cong môi nhếch lên một nụ cười như không cười: “ở nhả là một con thỏ nhỏ đến mức mang đi để quản nữa.
”
Vân Thanh bước ra khỏi phòng vệ sinh, một bóng người bê bết rượu tiến về phía cô.
“A Li?” Vân Thanh kinh ngạc đỡ Chung Li “Sao chị lại ỏ’ đây?”
‘Thanh Thanh bảo bối?” Chung Li rõ ràng đã uống rất nhiều, mặt cô ấy đỏ bừng, cô ấy ôm mặt Vân Thanh, nở một nụ cười tự mãn, “Chị không sao, đừng !o lắng.
Chị đến diễn để kiếm tiền, khách la ó uống thêm vài ly nữa.
”
Vân Thanh không khòi đau lỏng.
Chung Li từ nhò đã được nuôi dưỡng trong gấm vóc, bây giờ lại bị đối xử tệ bạc như thế này …
Tư Mộ Bạch kia thật sự là đồ không ra gì!
“Em sẽ gọi xe đưa chị về!”
Vân Thanh đỡ Chung Li bước ra khỏi phòng vệ sinh thì bị một người đàn ông chật vật với cái bụng bự đang say xỉn chặn đường.
“Chung tiểu thư, tại sao đang uống rượu giữa chừng tại bỏ chạy? Đi, trở về phòng với tôi, chúng ta tiếp tục uống rượu!”
Đôi mắt nhò của người đàn ông liếc nhìn họ “Còn có một mỹ nữ à! Tối nay hai người cùng phục vụ tôi, thử tôi không thiếu chính là tiền!”