Cô thì thầm với anh, không nói còn đỡ, nhưng khi cô vừa nói, cái miệng nhỏ nhắn của cô lại bị chặn lại.
"Có lạnh không?"
Anh xoa môi cô, nhẹ giọng hỏi.
Khuôn mặt của Tô Tiểu Manh vốn đã đỏ bừng, nhưng khi anh hỏi cô vấn đề này, cô mới hơi lấy lại tinh thần, lắp bắp nói: "Lạnh, lạnh... một chút..."
Vậy là xong rồi, phải làm sao đây!
Đừng khiêu khích trái tim bé nhỏ của cô nữa.
Ân Thời Tu cười nhẹ một tiếng, nhỏ giọng nói: "Anh biết em lạnh, cho nên tới... che cho em."
Đầu của Tô Tiểu Manh suýt nữa nổ tung, cô thật sự sắp khóc rồi.
"Em có thích anh hôn em không?"
Anh ghé sát vào tai cô, giọng nói quyến rũ mê hoặc khiến Tô Tiểu Manh choáng váng...
Trong lòng cô cảm thấy thẹn thùng, suýt chút nữa đã buột miệng nói chữ "thích"...
Cũng may là do ngại ngùng nên lúc sắp nói ra cô đã tự cắn vào lưỡi mình, hơi đau nên cô nhanh chóng định thần lại và lắc đầu.
"Chắc là kỹ thuật của anh không tốt, anh sẽ luyện lại."
"..." Tô Tiểu Manh tiếp tục khóc.
Kỹ thuật không tốt? Anh dám nói như thế à...
Tô Tiểu Manh chửi thầm trong lòng, không biết đã hôn bao nhiêu cái miệng rồi mới có thể hôn thuần thục như vậy...
"Còn người thì sao?"
Vừa rồi đầu óc của cô bị quỷ mê hoặc, nhưng khi lấy lại bình tĩnh một chút, cô vẫn phải suy nghĩ xem đây là nơi nào, bọn họ đang làm chuyện không thích hợp với trẻ con ở đây!
"Không có ai đâu, anh treo biển hiệu rồi."
Mẹ nó chứ, lời này là ý gì hả?
Giờ phút này trong lòng Tô Tiểu Manh tràn đầy tuyệt vọng...
"Manh Manh...em có thích anh không? Hửm?"
"..."
"Nói thích anh đi... nói thích anh đi..."
Tô Tiểu Manh bày ra vẻ mặt xấu hổ.
Ân Thời Tu rất kiên nhẫn, thấy cô im lặng, anh tiếp tục giở trò.
Ngay khi Tô Tiểu Manh xúc động đến mức không kìm được bản thân, cô liền buông tay ra.
Nhưng ba chữ "cháu thích chú" còn chưa nói xong, bên ngoài phòng vệ sinh truyền đến một thanh âm, sau đó cửa bị đẩy ra.
Tô Tiểu Manh hoàn toàn hiểu được cảm giác trái tim nhảy đến tận cổ họng.
Cô vội vàng muốn đẩy Ân Thời Tu ra, nhưng Ân Thời Tu lại ôm chặt cô vào lòng, móng vuốt sói rút khỏi áo len của cô không một dấu vết.
Quay người lại, người đối diện với cô không ai khác chính là Đoàn Khởi Xảo, cô ta đang đợi ở bên ngoài, mãi đến khi sốt ruột quá mới đi vào đây.
Tô Tiểu Manh ngơ ngác nhìn cô gái thanh tú kia, nhất thời trong lòng tràn ngập sự hoảng sợ giống như bị bắt gian.
"Anh, anh Tư... Đây, đây là..." Đoàn Khởi Xảo hỏi.
Ân Thời Tu vẫn giữ vẻ mặt thờ ơ, kéo thẳng quần áo của Tô Tiểu Manh, lấy áo khoác khoác lên người cô, nắm tay cô, đi đến trước mặt Đoàn Khởi Xảo...
"Xin lỗi, Tiểu Xảo. Tôi có bạn gái rồi."
"..."
Khuôn mặt xinh đẹp của Đoàn Khởi Xảo rõ ràng là cứng đờ trong giây lát, sau đó cô ta nở một nụ cười hơi gượng ép.
Nhưng dù vậy, cô ta vẫn cố hết sức bình tĩnh nói: "Thì ra là thế... anh Tư, anh nên sớm nói cho em biết."
Tô Tiểu Manh siết chặt cổ tay áo của Ân Thời Tu, đứng bất động ở nơi đó.
Vào lúc cô vẫn tin rằng Ân Thời Tu là một tên cặn bã, giống như tên cặn bã trong bộ phim đó...
Ngay sau đó, anh không chút do dự dẫn cô đến trước mặt đối tượng xem mắt, hào phóng giới thiệu cô...
"Tôi vốn định nói cho em biết, không ngờ còn chưa kịp nói cho em, cái hũ giấm này đã lật tung rồi."
Khi Ân Thời Tu nói, anh liếc nhìn người nào đó có khuôn mặt đỏ như quả cà chua.
Lần đầu tiên thấy cô ngượng ngùng như vậy.
Trong lòng Tô Tiểu Manh kêu gào ầm ĩ!
Bình giấm chua gì chứ! Chỉ là một ít giấm thôi...
Hơn nữa không phải anh đã nói rằng sẽ không có ai vào sao! Không phải nói đã treo biển rồi sao?
Bây giờ thì hay rồi, không chỉ bị người khác nhìn thấy, mà còn là cô gái này nữa!
"Tôi sợ nếu tôi không nhanh chóng làm điều gì đó, người này sẽ rời xa tôi."
Giọng điệu của Ân Thời Tu có chút bất đắc dĩ, nhưng lời nói đơn giản của anh lại khiến trong lòng Tô Tiểu Manh dậy sóng.
Đoàn Khởi Xảo nhìn Ân Thời Tu và Tô Tiểu Manh, nói cô ta không buồn là nói dối, nhưng...
Đây cũng là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy vẻ mặt của anh Tư khi đối xử với một người phụ nữ như vậy...
Đây cũng là lần đầu tiên anh Tư làm ra chuyện táo bạo ở nơi công cộng như vậy.
Anh vẫn luôn cư xử tốt, lịch sự và lịch thiệp...
“Nếu là bạn gái của anh Tư, không phải nên gọi là chị Tư sao?” Cô ta cười nói.
"..."
Tô Tiểu Manh sửng sốt một chút, ngẩng đầu lên, đối mặt với người phụ nữ đang tươi cười trước mặt, nụ cười trên mặt đó mặc dù có chút bất đắc dĩ, nhưng nhiều hơn là sự chân thành.
"Người ta gọi em là chị Tư kìa, sao em không đáp lại?"
Ân Thời Tú hỏi.
Anh biết Đoàn Khởi Xảo là cô gái như thế nào, cô ta tốt bụng và có học thức, sẽ không cư xử thô lỗ.
Đây là phong thái và sự đoan trang mà chỉ một quý cô đích thực mới có được.
"Ồ... xin chào."
Tô Tiểu Manh thực sự cảm thấy bỗng nhiên bản thân cô rất yếu đuối.
Cô không ngờ cô gái trước mặt mình lại bình tĩnh và độ lượng như vậy.
"Anh Tư, trước tiên anh đưa chị Tư trở về chỗ ngồi đi, em đi toilet một lát."
Đoàn Khởi Xảo nói.
"…Được."
Ân Thời Tu gật đầu, sau đó kéo Tô Tiểu Manh ra ngoài, nhân tiện tháo tấm biển treo trên cửa ra.
Đoàn Khởi Xảo nhìn bộ quần áo phục vụ của Tô Tiểu Manh trong phòng vệ sinh, hàng lông mi rũ xuống, bất đắc dĩ cười cười.
Sau khi đi vệ sinh xong, cô ta gấp quần áo và đi đến quầy bar.
Anh chàng ở quầy bar không hiểu chuyện gì khi vừa rồi nhìn thấy Ân Thời Tu kéo Tô Tiểu Manh ra khỏi phòng vệ sinh, lúc này Đoàn Khởi Xảo trả lại bộ quần áo cho anh ta và nói: “Chị dâu Tư của tôi mượn đúng không? Trả lại cho anh, cảm ơn.”, điều này khiến anh ta càng thêm rối rắm.
Chị dâu Tư?
Tình huống gì đây?
Chàng trai ở quầy bar không phải là người duy nhất không thể hiểu được tình hình.
Ân Mộng vừa mới nghe điện thoại xong, nhất thời không chú ý tới diễn biến, đến khi định thần lại liền không hiểu ra làm sao.
Tại sao ba người đó lại ngồi chung bàn?
Tiểu Manh và chú đang ngồi cùng nhau, tại sao mặt họ lại đỏ như vậy? Miệng... Có chuyện gì vậy?
Cô ấy không thể ngồi yên được nữa, xách túi lên và đi đến bàn kia.
"Chú út..."
Ân Thời Tu nhìn thấy Ân Mộng.
"Ngồi đi, đây là Khởi Xảo, con gái của ông cụ Đoàn, chắc cháu còn nhớ nhỉ.”
Ân Thời Tu giới thiệu.
Ân Mộng sửng sốt một chút, sau đó vội vàng quay đầu nhìn về phía Đoàn Khởi Xảo, chỉ thấy Đoàn Khởi Xảo cười cười với cô ấy: "Em gái Ân Mộng phải không?"
"Vâng... chị, chị Khởi Xảo?"
Ân Mộng chớp chớp mắt, có chút sửng sốt, lúc này mới đột nhiên cảm thấy cô gái này rất quen mắt.
Đoàn Khởi Xảo gật đầu.
"Vậy... không phải hai người đang đi xem mắt sao?"
Ân Mộng có một chút bối rối về tình hình hiện tại.
Đoàn Khởi Xảo có ngượng ngùng nhìn Tô Tiểu Manh, sau đó giải thích nói: "Tôi cũng không biết anh Tư đã có bạn gái, chú hai Ân kêu tôi đi gặp mặt anh Tư, tôi cũng không nghĩ gì khác nên đã tới… ai ngờ lại khiến chị dâu Tư bị tổn thương.”
Tô Tiểu Manh vội vàng nói: "Không không không! Tôi không bị tổn thương! Là lỗi của tôi, tôi nên, tôi nên hỏi rõ ràng..."
Mỗi lời Đoàn Khởi Xảo nói đều ân cần như vậy, khiến Tô Tiểu Manh rất xấu hổ.
"Có cái gọi là không đánh không quen biết, trông chị dâu Tư nhỏ tuổi hơn tôi nhỉ, hi vọng sau này có thể trở thành bạn tốt."
Đừng nói là Tô Tiểu Manh, ngay cả Ân Mộng cũng vô thức cúi đầu xuống.
Cô ấy lặng lẽ lấy cốc cà phê của Ân Thời Tu và rót một ít vào cốc rỗng bên cạnh và giả vờ uống...
Cô ấy nhớ Đoàn Khởi Xảo từ khi còn nhỏ đã cực kỳ thông minh, tính tình tốt, cách giáo dưỡng lại khỏi phải nói.
So với cô ta, Ân Mộng còn cảm thấy xấu hổ, chứ đừng nói đến Tô Tiểu Manh.
"Phụt… khụ khụ!"
Ân Mộng chỉ nhấp một ngụm cà phê, không kìm được mà nhổ ra.
Đoàn Khởi Xảo sửng sốt một chút, vội vàng lấy ra một tờ khăn giấy ướt từ trong túi ra đưa cho cô ấy, cười nói: "Em làm sao vậy? Cà phê của anh Tư khó uống lắm hả?”
Ân Mộng nhìn Ân Thời Tu, vẻ mặt của anh vẫn bình tĩnh, rồi nhìn Tô Tiểu Manh đang bày ra vẻ mặt xấu hổ.
Trong nháy mắt, cô ấy đã hiểu rõ mọi chuyện.
Tuy nhiên, cô ấy nhìn Ân Thời Tu với vẻ khó hiểu…
Chú út, không phải chứ? Cháu có đắc tội chú chỗ nào đâu?
Tận mắt nhìn cô ấy uống mà còn không ngăn cản cô ấy chứ?
“Thím tư của cháu lòng dạ hẹp hòi, sau này đừng cùng cô ấy làm chuyện ngu xuẩn nữa.”
Ân Mộng hiểu ra anh đang trả thù cô ấy vì đã không thông báo cho anh kịp thời...
Đoàn Khởi Xảo chớp chớp mắt, sau đó tỉnh táo lại, cười nói: "Vừa rồi chị dâu Tư mặc đồ phục vụ, dùng giọng thô lỗ giao đồ uống, em còn đang suy nghĩ, chuyện gì xảy ra với người phục vụ này vậy đấy! Ha ha..."
Tô Tiểu Manh xấu hổ đến mức thực sự muốn chui xuống đất cho xong!
"Hành vi trẻ con."
Ân Thời Tu nhẹ nhàng nói, sau đó Tô Tiểu Manh bí mật nhéo anh một cái thật mạnh.
Dù đau đớn nhưng ánh mắt của anh lại đầy mãn nguyện, thỏa mãn và hạnh phúc.
Anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, kéo nó đặt trên đùi và siết chặt.
Cả ngày nay, trái tim của Tô Tiểu Manh cứ gập gềnh lên xuống không ổn định.
Chán nản khó chịu, hưng phấn dâng trào, chạm nhau bất ngờ và... sướng không thể tả.
Đối mặt với Đoàn Khởi Xảo, cô vẫn cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng trong lòng rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, sau khi bình tĩnh... nụ cười lại xuất hiện trên khuôn mặt của cô.
Đoàn Khởi Xảo trò chuyện với Ân Mộng rất nhanh, khi hai sinh viên hàng đầu gặp nhau, ngôn ngữ chung gần như vô tận, đặc biệt là khi cả hai đều học chuyên ngành tài chính.
Ân Thời Tu thỉnh thoảng phụ họa vài từ, nhưng Tô Tiểu Manh, một sinh viên khoa học xã hội lại như đang nghe tụng kinh.
Bàn tay nhỏ bé được bao bọc trong bàn tay to lớn của Ân Thời Tu cứ lăn lộn không ngừng, thỉnh thoảng lại cào vào lòng bàn tay của Ân Thời Tu, đôi lúc lại bẻ ngón tay của anh.
Ân Thời Tu liếc nhìn cô, trong mắt đầy ý cười.
Mặc dù Đoàn Khởi Xảo trò chuyện với Ân Mộng rất hứng thú, nhưng đầu óc nhanh nhẹn của cô ta không bỏ qua sự tương tác nhỏ giữa Ân Thời Tu và Tô Tiểu Manh.
Cô ta không biết Tô Tiểu Manh là cô gái như thế nào và có lai lịch gì.
Nhưng chỉ dựa vào sự hiểu biết của cô ta về anh Tư, cô ta đã hiểu...
Ít nhất bây giờ, anh Tư rất coi trọng cô gái trước mặt này.
Cô ta tin rằng Tô Tiểu Manh rất ưu tú, một loại ưu tú hoàn toàn khác với cô ta.
Bốn người họ uống xong trà chiều và cùng nhau ăn tối.
Vào bữa tối, Tô Tiểu Manh đã hoàn toàn bình phục, cô có tính cách thân thiện với mọi người, khi gặp Đoàn Khởi Xảo, đương nhiên sẽ quen thuộc nhanh hơn.
Sau bữa tối, Ân Mộng lái xe đưa Đoàn Khởi Xảo về, Tô Tiểu Manh đi theo Ân Thời Tu.
Trong xe, Đoàn Khởi Xảo có chút tò mò hỏi Ân Mộng: "Anh Tư bà Tiểu Manh gặp nhau như thế nào vậy?"
Khụ Khụ...
Ân Mộng đương nhiên không thể giải thích mọi thứ từ đầu đến cuối, nhưng cô ấy chỉ nói một cách tự hào: "Em đã giới thiệu đó!"
Đoàn Khởi Xảo bật cười, sau đó thở ra một hơi nặng nề: "Haiz... anh Tư vẫn luôn là nam thần của chị..."
"Vậy tại sao chị không sớm nắm chặt chú ấy?"
Đoàn Khởi Xảo bĩu môi, trong mắt hiện lên vẻ buồn bã: "Chị muốn trở nên ưu tú hơn… muốn xứng với anh ấy hơn."
"Vậy chị cảm thấy... Tiểu Manh không xứng với chú út sao?"
Ân Mộng thản nhiên hỏi.
Đoàn Khởi Xảo lắc đầu: "Là bởi vì hôm nay nhìn thấy anh Tư và Tiểu Manh ở bên nhau, chị mới cảm thấy... chị sai rồi. Hai người ở cùng nhau không liên quan gì đến việc có xứng hay không."
"Hmm... Điều này vẫn có nghĩa là Tiểu Manh không xứng với chút út?"
“Ha ha!” Đoàn Khởi Xảo mỉm cười huých cánh tay của Ân Mộng: “Em xem em bảo vệ Tiểu Manh chưa kìa.”
"Đương nhiên rồi, gả chú út cho cậu ấy, em rất yên tâm!"
Đoàn Khởi Xảo cười khẽ: “Có lẽ trong mắt người khác, Tiểu Manh thật sự không xứng với anh Tư, nhưng trong lòng anh Tư, có lẽ anh ấy vẫn cho rằng mình không xứng với Tiểu Manh… Cho nên, khi bọn họ ở bên nhau, tất cả cảm xúc đến từ bản thân họ, quan điểm của chúng ta đâu có quan trọng chứ?"
"Chị Khởi Xảo, chị tin em đi, chị nhất định sẽ tìm được một người đàn ông rất tốt!"
Ân Mộng nói chắc nịch.
Đoàn Khởi Xảo mỉm cười, có lẽ là vậy.
...
Sau khi Tô Tiểu Manh lên xe, cô cứ tỏ vẻ khó xử.
Ân Thời Tu liếc cô một cái: "Làm sao vậy? Ăn chưa no à?"
"Chú... chú xuống trước được không?"
Anh nhướn mày.
Tô Tiểu Manh xấu hổ thì thầm: "Khuy áo ngực của cháu vẫn mở... khó chịu nãy giờ."
"..."
"A! Chú làm gì vậy?"
Ân Thời Tu đột nhiên mỉm cười.
"Còn cười à!"
Tất cả đều do ông chú biến thái này hết!
Cơ thể của Ân Thời Tu nghiêng qua, Tô Tiểu Manh vội vàng co người lại về phía cửa xe.
"Trốn cái gì? Không định thắt dây an toàn à?"
"Vậy thì cháu có thể tự thắt dây an toàn, tại sao chú lại tới gần như vậy làm gì?"
"Anh biết. Anh đương nhiên phải có trách nhiệm, cũng không phải em không biết, anh là người đàn ông có trách nhiệm mà."
Vừa nói xong, Ân Thời Tu vòng tay qua eo cô luồn vào trong áo len của cô, xoa khắp làn da mịn màng của cô.
Sắc mặt Tô Tiểu Manh tối sầm: "Chú đang phụ trách đây hả? Rõ ràng là đang... ưm…"
"Nhóc con, em có thích anh không?"
"..."
Cuối cùng anh vẫn nghĩ đến chuyện đó.
"Thích không? Hửm?"
"Thích, thích! Được chưa?"
Thân hình cao lớn của anh ụp xuống đến mức che mất cửa sổ phía trước, nhốt cô ở ghế phụ.
Tô Tiểu Manh nhìn thấy một nụ cười tự mãn đắc ý của người đàn ông trưởng thành này.
Cô không có nơi nào để trốn thoát cả.
Anh cúi đầu, sờ cằm cô, cài khuy áo cho cô.
"Thật ra cài hay không cũng không có gì khác nhau, dù sao cũng phải cởi."
Lời này có ý gì hả...
Tô Tiểu Manh không hiểu, chỉ thấy Ân Thời Tu ngồi trở lại ghế lái, sau đó lái xe một cách nghiêm túc.
Nhưng mà...
"Chú…"
"Hửm?"
Tô Tiểu Manh nhíu mày, vẻ mặt nghi hoặc: "Tại sao chú lại thành thạo cách cài khuy áo như vậy? Chú cũng đâu có mặc..."
"..."
Ân Thời Tu vội vàng hắng giọng, né tránh: "Ngủ đi, đến nơi anh gọi em."
Tô Tiểu Manh hởi hiểu ra, lập tức trừng anh một cái: "Lão biến thái, chú chẳng trong sạch gì cả… đúng là đáng ghét!"
"..."
…
Trở lại căn hộ, Tô Tiểu Manh đã mệt mỏi rồi, cô mở nước chuẩn bị đi tắm, nhưng mới cởi quần áo ra được một nửa, cửa phòng tắm đã bị mở ra.
Người nào đó bình tĩnh bước vào và đóng cửa phòng tắm lại.