Ánh nắng xuyên qua khe hở của rèm cửa chiếu vào phòng, ấm áp lướt qua mặt Tô Tiểu Manh.

Cô tỉnh dậy, nhưng vừa không mở mắt ra, những gì còn lại trong tai cô là dặn dò nhẹ nhàng của Ân Thời Tu trước khi rời đi...

"Thức dậy thì dậy ăn sáng đi, trưa anh về."

Cuối câu còn có một nụ cười nhẹ, cô nghĩ rằng anh đã phát hiện ra cô giả vờ ngủ.

Nhưng cô vẫn cắn răng giả vờ.

Nếu mở mắt ra nhìn anh, sẽ xấu hổ biết bao chứ...

Một nụ hôn ấm áp mềm mại đặt lên mắt, nhẹ nhàng mà thân mật khó tả, khiến trái tim yên bình đã lâu của cô loạn nhịp.

"A a a a!"

Tô Tiểu Manh đột nhiên trở mình, bị chăn quấn chặt, đá chân bừa bãi dưới chăn, cô sắp chết vì xấu hổ rồi...

Tại sao, tại sao cô lại tự mình trèo lên giường của Ân Thời Tu chứ?

Trèo lên thì cũng thôi đi, cô còn...

Còn đồng ý nói chuyện yêu đương với anh, và còn cho phép... anh hôn mình.

Hôn…

Nghĩ đến đây, đủ loại chuyện đêm qua lại hiện lên trong tâm trí cô.

Nông cạn và sâu sắc, đôi khi lại dịu dàng quyến luyến, đôi khi cứng rắn và độc đoán, đôi khi... trêu chọc bằng một nụ cười...

Hôn…

Nghĩ đến đây, đủ loại chuyện đêm qua lại hiện lên trong tâm trí cô.

Nông cạn và sâu sắc, đôi khi lại dịu dàng quyến luyến, đôi khi cứng rắn và độc đoán, đôi khi... trêu chọc bằng một nụ cười...

Cũng không phải là lần đầu được anh hôn…

Nhưng tối hôm qua, từ lúc chạm môi, nhịp tim của cô đã loạn nhịp, cứ tưởng dừng lại sẽ trở lại bình thường, không ngờ tác dụng lại càng mạnh mẽ hơn...

Ân Thời Tu hoàn toàn lật ngược nhận thức của cô...

Nếu hai môi dính vào nhau, có thể thực sự có tia lửa sao? Không phải chỉ là chạm vài cái thôi sao?

Thật bất ngờ, hóa ra khi môi dính vào nhau, tia lửa thực sự có thể được tạo ra.

Pháo hoa nổ liên hồi trong lồng ngực khiến cô vừa sợ hãi nhưng lại... ngập tràn vui sướng.

Cô không thể kiểm soát nhịp tim của mình, cuối cùng cô chỉ có thể nhìn chằm chằm vào đôi chân của mình, vẫy tay và trằn trọc như một kẻ mất trí trên giường.

Không biết trải qua bao lâu, rốt cuộc cô có vẻ bình tĩnh lại và chịu mở mắt ra.

Mặt trời mùa đông ấm áp và dịu dàng làm cho nụ cười khó cưỡng trong mắt cô sáng hơn.

Ân, Thời, Tú...

Tô Tiểu Manh vươn vai và đứng dậy!

Từ khóe mắt của cô, chú gấu Winnie the Pooh bất hòa trên đầu giường lại xuất hiện...

Cô đưa tay cầm lấy, con này rất giống với con mà Ân Thời Tu tặng cô, chỉ khác là con này mặc áo len màu hồng nhạt, còn con của cô mặc áo len màu xanh lam.



Chú, không phải chứ? Người yêu... gấu?

Một mặt, trong lòng cô cảm thấy không thể nào, Ân Thời Tu làm sao có thể làm ra chuyện như vậy, nhưng mặt khác... cô lại hơi vui vẻ!

Có lẽ chú thực sự thích mình...

Được người khác thích luôn là điều đáng vui mừng, nhất là được người ưu tú thích.

Đặt con gấu Winnie the Pooh trở lại vị trí ban đầu, cô đi đến cửa sổ lồi và kéo rèm hai bên ra.Thời tiết thực sự rất tốt!

Tô Tiểu Manh có thể được coi là một người theo chủ nghĩa thỏa mãn nửa vời, hiện tại nếu cô cảm thấy hạnh phúc, thì cô sẽ không nghĩ về việc liệu mình có bất hạnh trong tương lai hay không...

Vì vậy, cô không bao giờ ngờ rằng một ngày nào đó mối tình với Ân Thời Tu này sẽ khiến trái tim cô đau nhói.



Tô Tiểu Manh vẫn chưa quay lại trường học.

Ngay cả khi vấn đề của cô đã được thông báo của trường làm rõ, thì việc cô trở thành tâm điểm của sự chú ý là điều khó tránh khỏi.

Sau hơn một tuần thu mình lại, đầu sóng ngọn gió dần mờ nhạt, cô quyết định quay lại trường học.

Cô đã thảo luận với Ân Thời Tu, học kỳ này chỉ còn nửa tháng nữa.

Bất kể như thế nào, cô phải hoàn thành bài kiểm tra cuối kỳ trước, hoàn thành tất cả các học phần cần thiết, sau đó sẽ tạm nghỉ học vào học kỳ tiếp theo.

Yêu cầu duy nhất của Ân Thời Tu rất đơn giản, đó là phải ngủ cùng nhau, tức là trở về căn hộ, anh sẽ chịu trách nhiệm đưa đón cô đi học.

Nói về điều này, Tô Tiểu Manh cũng không có gì để phản đối.

Tám giờ sáng, Ân Thời Tu đưa Tô Tiểu Manh đến trường và trở lại công ty, buổi sáng anh có một cuộc họp.

Có lẽ là bởi vì đầu sóng ngọn gió đã trôi qua nhiều nên khi cô đến trường học, cũng không có nhiều lời đàm tiếu.

Trái tim vốn bất an của Tô Tiểu Manh đã bình tĩnh lại một chút.

Hôm nay học buổi sáng đến mười giờ, buổi chiều hai tiết học ở lớp khác, nhân lúc rảnh rỗi, Tô Tiểu Manh về ký túc xá thu dọn đồ đạc.

Khi Ân Mộng trở về từ lớp học buổi sáng và nhìn thấy Tô Tiểu Manh, cô ấy nói mà không cần suy nghĩ,

"Thím út, cậu về rồi à!"

"..."

Khi đó, Tô Tiểu Manh cảm thấy lạnh cả sống lưng, quay đầu lại đã bắt gặp nụ cười rõ ràng là trêu chọc của Ân Mộng, cô hít một hơi thật sâu và lẩm bẩm:

"Bây giờ tớ đã tin cậu và chú thực sự là người một nhà."

Ân Mộng đặt sách giáo khoa xuống và giúp cô thu dọn quần áo.

"Chứ gì nữa? Chú tớ và tớ đều là những người rất tốt, có nhân cách tốt, ngoại hình đẹp và đầu óc cũng tốt."

Tô Tiểu Manh cau mày nhìn cô ấy: "Cậu đang mèo khen mèo dài đuôi đấy à?"

"...Tớ khen chú út mà!"

"..."

Tô Tiểu Manh tỏ vẻ nghi ngờ, Ân Mộng lại mỉm cười.

"Nghe nói cậu đã gặp mặt ông bà ngoại của tớ rồi hả?"

Ông bà ngoại... Nhắc đến điều này, Tô Tiểu Manh bối rối nhìn Ân Mộng,

"Tớ không hiểu, cậu gọi chú là chú út, nhưng tại sao lại gọi bố mẹ của chú là ông bà ngoại? Không phải ông bà nội sao?"

"A, bị cậu phát hiện rồi!"

"..."

Tô Tiểu Manh nhướng mày chờ cô ấy giải thích, nhưng Ân Mộng vẫn cười tiếp tục thu dọn quần áo, không hề có ý định giải thích.

"Mộng…"

"Chờ cậu gả vào nhà tớ thì tự nhiên sẽ biết thôi!"

Ân Mộng nói, sau đó xoa đầu Tô Tiểu Manh: "Trẻ con đừng tò mò như vậy!"

Tô Tiểu Manh trợn tròn mắt.

Quần áo gần như đã được thu dọn xong, Ân Mộng nhìn thấy hộp quà Giáng sinh trong tủ, đó là quà Giáng sinh Ân Thời Tu tặng cho Tô Tiểu Manh.

Ân Mộng cầm Winnie the Pooh lên, vẻ mặt trông rất sốc.

"Con gấu Winnie the Pooh này có bí mật gì à? Tại sao lại tặng cậu cái này?"

Chính vì Winnie the Pooh này mà Ân Mộng đã xua tan khả năng đồ tre con kia là Ân Thời Tu, kết quả…

Chú út thực sự không phải là người mà người bình thường có thể nhìn thấu.

Tô Tiểu Manh liếc nhìn con gấu, cầm nó và nhét nó vào vali, thản nhiên nói:

“Những người ở cấp bậc của chú chắc là thấy có một người bán ở bên đường nên thuận tay mua thôi.”

Cô không dám nói với Ân Mộng rằng Ân Thời Tu cũng có một con.

Chú lớn tuổi như vậy, còn có người yêu gấu gì chứ!

Nghĩ đến đó lại thấy xấu hổ chết đi được...

Ân Mộng nghe được Tô Tiểu Manh nói như thế, khóe miệng hơi nhếch lên, giống như mèo trộm mùi tanh, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra đầu mối!

Nhưng Ân Mông cũng không hỏi nữa, cô ấy chỉ cảm thấy... tình huống hiện tại rất ngoài ý muốn, nhưng cô ấy cũng cảm thấy rất tốt.

Bà ngoại tưởng rằng mình sẽ không bao giờ có con trai nữa, khi đã trở thành một người phụ nữ gần bốn mươi tuổi thì bà lại sinh ra chú út.

Khỏi phải nói ông bà ngoại yêu quý đứa con trai bé nhỏ này đến nhường nào.

Cùng với tài năng và trí thông minh của chú út, chú ấy đã là niềm tự hào của họ trong nhiều năm.

Khi chú bước qua tuổi ba mươi, cuộc hôn nhân của chú cũng được đưa vào chương trình nghị sự, và đương nhiên có vô số người muốn kết hôn với nhà họ Ân.

Ân Mộng chưa bao giờ thấy chú dẫn ai về nhà, cô con gái nhà họ La lớn lên cùng chú, cô ấy cũng thấy chỉ có người phụ nữ đó thân thiết với chú hơn một chút thôi.

Chỉ là cô ấy không thích người phụ nữ đó, cô ta không xứng với chú út.

Ân Thời Tu là người mà Ân Mộng ngưỡng mộ nhất, cô ấy rất ngưỡng mộ chú, vì vậy cô ấy ích kỷ hy vọng rằng anh có thể tìm được một người phụ nữ tốt để kết hôn.

Ngay cả khi không phải là môn đăng hộ đối, nhưng chỉ cần chú út thật lòng thích là tốt rồi.

Tuyệt đối đừng mắc phải sai lầm giống như bố cô ấy...

"Tớ đến chỗ chú ở, để cậu ở lại một mình, cậu có cô đơn không?"

Tô Tiểu Manh đang phân loại sách giáo khoa mà cô đã lâu không đụng đến, hỏi Ân Mộng.

Ân Mộng nhìn bóng dáng cúi đầu thu dọn đồ đạc của Tô Tiểu Manh, yên lặng mỉm cười...

Tiểu Manh xứng với chú út không?

Có, không ngờ lại rất xứng đôi.

"Cậu không có ở đây thì tớ được yên tĩnh, đọc sách không có người quấy rầy, sáng sớm không có người giành đi toilet với tớ, buổi tối…"

"Tớ không đi nữa!"

Tô Tiểu Manh ném cuốn sách đi và nói một cách giận dữ.

Ân Mông cười nói: "Người ta nói phụ nữ mang thai rất dễ kích động, đúng là như vậy!"

Tô Tiểu Manh liếc cô ấy một cái, yên lặng tiếp tục sắp xếp sách giáo khoa.

Lớp học buổi sáng là văn học Anh, Tô Tiểu Manh là một sinh viên khoa học xã hội, nhưng cô luôn tránh hoặc bỏ qua loại tiết học này.

Nhưng hôm nay nhìn vào chữ "Anh" trong sách giáo khoa, khuôn mặt của Ân Thời Tu đột nhiên hiện lên trong đầu cô...

Bình thường trong lớp cô thường ngủ gật, nhưng lần này cô lại nghe rất nghiêm túc.

Buổi trưa, cô ăn trưa với Ân Mộng.

Dù đầu sóng ngọn gió đã qua đi nhưng trong bữa ăn vẫn có rất nhiều người bàn tán về cô.

Làm sao Tô Tiểu Manh lại biết?

Haha, cả đám đều nhìn vào bụng của cô! Bộ chưa bao giờ nhìn thấy một người phụ nữ mang thai hay gì!

"Đừng làm bộ nghiêm mặt, không tốt cho thai nhi trong bụng đâu."

Có người ngồi bên cạnh còn nói lời mỉa mai.

Tô Tiểu Manh tuyệt vọng nhét cơm vào miệng.

"Hình phạt mà hiệu trưởng đưa ra lần này khiến rất nhiều sinh viên bị sốc. Cũng may là mọi người đều là người có lý trí. Có người nói cậu quá đáng, nhưng nhiều người sẵn sàng đứng về phía cậu hơn."

Mặc dù Ân Mộng nói như vậy, nhưng cô ấy cảm thấy chú út ra tay vẫn còn quá nhẹ.

Đây là lý do tại sao Tô Tiểu Manh không quá chán nản.

Diễn đàn, Weibo, vòng kết bạn...

Vì thấy có người nói thay mình, có người hiểu mình nên cô mới dám quay lại trường học, sẵn sàng cắn răng hoàn thành bài tập học kỳ này.

Tô Tiểu Manh yên lặng cười cười, cô đột nhiên cảm thấy ánh mắt của mọi người cũng không có chói mắt lắm.

Họ nhìn chằm chằm vào bụng của cô, có lẽ chỉ muốn quan tâm đến em bé của cô thôi!

Lúc này cô nghĩ như vậy, nhưng đến buổi chiều, sau khi đang học được giữa chừng thì được mời lên phòng hiệu phó uống trà, cô mới nhận ra mình đã quá lạc quan.

Phòng làm việc của phó hiệu trưởng rất lớn, văn phòng lớn ngoại trừ một chiếc ghế sô pha và bàn cà phê, phía sau đó là một dãy tủ hồ sơ.

Đặc biệt là bạn học Tiêu Linh còn đang ngồi trên ghế sô pha.

Và Tô Tiểu Manh có lẽ có thể đoán được lai lịch của người đàn ông ngồi bên cạnh Tiêu Linh, ông ta mặc bộ vest chỉnh tề, với mái tóc siêu cao, lông mày và đôi mắt của ông ta có phần giống với Tiêu Linh.

"Bạn học Tô Tiểu Manh, lại đây ngồi đi. Đây là bố của Tiêu Linh."

Quả nhiên.

Tô Tiểu Manh gật đầu: "Chào chú."

Bố của Tiêu Linh tên là Tiêu Hoa, mặc dù Tô Tiểu Manh không biết ông ta, nhưng vẻ mặt tâng bốc trên khuôn mặt của hiệu phó lập tức tiết lộ lai lịch phi thường của Tiêu Hoa.

Đương nhiên, nếu bố không lợi hại thì làm sao đàn chị có thể kiêu ngạo như vậy?

Cô ngồi xuống, trong lúc nhất thời bầu không khí có chút lúng túng.

"Bạn học Tô, uống chút nước đi, hôm nay mới về lớp sao?"

Những lời hỏi han ân cần bất ngờ từ hiệu phó đã phá vỡ trái tim mong manh của Tiểu Manh.

Cô cười khan: "Thầy hiệu phó, thầy tìm em đến đây... có chuyện gì vậy?"

Xin hãy vào vấn đề ngay bây giờ đi!

Hiệu phó cũng mỉm cười, cái trán hói còn cao hơn bố của Tiêu Linh, chắc vài năm sau đã bị đầu trọc rồi.

Tô Tiểu Manh thầm nghĩ.

"Bạn học Tô, chuyện của em gây ầm ĩ trong trường, cũng đã lên tin tức, phòng giáo dục thậm chí còn phái người tới hỏi thăm tình hình, em làm ầm ĩ lên rồi..."

Hiệu phó thở dài.

Tô Tiểu Manh cau mày.

Đang trách tội cô sao?

"Thầy hiệu phó, chuyện này chắc là thầy nên nói với đàn chị Tiêu Linh."

Hiệu phó sửng sốt một chút, hiển nhiên là không hy vọng Tô Tiểu Manh sẽ cãi lại.

Vẻ mặt của ông ta có chút khó xử, sau đó vội vàng cười nói: "Bạn học Tiêu cũng không phải cố ý, hơn nữa chuyện này cũng không phải là tin đồn không có căn cứ mà? Bạn học Tô thật sự có thai."

Tô Tiểu Manh lại cau mày và nhìn hiệu phó.

Mấy lời này có ý gì?

Cô lại nhìn Tiêu Linh, cô ta đắc ý nhếch khóe miệng, với vẻ mặt "cô nghĩ cô có thể làm gì tôi".

Còn ông chú tóc cao bên cạnh lại bình thản uống trà.

Trái tim của Tô Tiểu Manh nhảy lên như muốn trào ra khỏi cuống họng!

Cô đã hiểu mục đích hiệu phó tìm cô tới là để làm gì.

"Thầy hiệu phó muốn nói gì thì cứ nói thẳng, em còn phải trở về lớp."

Thái độ của Tô Tiểu Manh lập tức trở nên lạnh lùng.

“Bạn học Tô, thái độ của em là sao đấy?” Hiệu phó vội vàng bày ra bộ mặt giáo viên, nhân cơ hội nói: “Chỉ là do em không hòa đồng với bạn học nên mới xảy ra chuyện như vậy đấy.”

"Hiệu phó, thầy muốn giúp…"

Tô Tiểu Manh mới nói nửa chừng, Tiêu Hoa đã mở miệng ngắt lời cô.

Ông ta đặt tách trà xuống: "Bạn học Tô, việc Tiêu Linh rao chủ đề trên diễn đàn để khiến cô bị chỉ trích là không đúng, nhưng cô có đáng bị chỉ trích hay không thì trong lòng cô tự biết rõ."

Tô Tiểu Manh cắn môi, không khỏi siết chặt nắm đấm.

"Mười chín tuổi đã mang thai... Đến khi lộ ra ngoài mới nói muốn kết hôn, cô không cảm thấy rất miễn cưỡng sao?"

"Chú, chú nói thẳng mục đích của chú đi?"

Tiêu Hoa cười nói: "Tiêu Linh có sai, nhưng cũng không đến nổi hủy bỏ tư cách cử đi làm nghiên cứu sinh của con bé đúng không?"

"Vậy chú cảm thấy nên làm gì?"

"Tiểu Linh xin lỗi, còn cô rộng lòng tha thứ, để nhà trường thu hồi hình phạt, được không?"

Tô Tiểu Manh đối mặt với Tiêu Hoa, thái độ của bọn họ...

Tô Tiểu Manh kiên quyết phun ra hai chữ: "Không được!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play