Tô Tiểu Manh chớp mắt, còn chưa kịp hiểu ý trong lời nói thì đã bị kéo vào trong phòng.
Lúc này, nếu cô còn muốn rút lui nữa… trông sẽ rất khó coi.
Vì vậy, người nào đó chỉ đành phải cắn răng theo sát Ân Thời Tu, nhe răng chào hai người già tóc bạc nhưng khí sắc rất tốt: "Chào ông bà."
"..."
Ân Thời Tu đang đứng bên cạnh, lập tức đứng hình.
Anh kinh ngạc nhìn Tô Tiểu Manh...
Cô gọi họ là... gì?
Tô Tiểu Manh làm sao cảm nhận được ánh mắt kỳ lạ của Ân Thời Tu, ngay cả khi anh đã ho khan hai tiếng, Tô Tiểu Manh vẫn không nhận ra.
Cô chỉ cười hì hì với hai cụ già.
Trong lòng lại nghĩ trông ông bà thật là có tinh thần!
Ông thì mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn thẳng thớm, vẻ mặt hơi nghiêm nghị nhưng trông rất có học.
Bà thì có nước da trắng, trang điểm nhẹ, mặc áo len trắng thêu hoa mẫu đơn tinh xảo ở viền cổ.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một người lớn tuổi như thế này lại có thể mang lại cảm giác tao nhã như vậy.
Chu Mộng Cầm khẽ gật đầu khi nghe Tô Tiểu Manh lễ phép chào bọn họ: "Xin chào, cô bé."
Chà, giọng bà dịu dàng quá!
Tô Tiểu Manh nhìn hai vợ chồng già với đôi mắt to sáng ngời.
Thảo nào chú trông ưa nhìn như vậy, đây hoàn toàn là do di truyền.
Khi Ân Thời Tu nhìn thấy Tô Tiểu Manh hoàn toàn không thể nhìn ra ánh mắt ám chỉ của mình, còn mang vẻ mặt háo sắc, trong lòng thở dài vô vọng.
"Sao bố mẹ lại ở đây? Bên ngoài lạnh thế này."
"Con không về nhà, mẹ con lại nhớ con. Ngoài tự tới đây thì còn có cách nào khác không?"
Ân Thiệu Huy gia nhập quân đội năm mười sáu tuổi. Sau khi Tân Trung Quốc mới thành lập, ông đã chiến đấu kháng Mỹ và viện trợ cho Hàn Quốc trong cuộc phản công biên giới Trung - Việt.
Chính vì vậy mà ở tuổi này, dù đã bó xương nhưng ông vẫn nói chuyện hùng hậu có lực.
Nhưng lời mở đầu của ông khiến trái tim Tô Tiểu Manh thắt lại...
Cảm giác này sao lại giống như sĩ quan huấn luyện mặt lạnh trong đợt huấn luyện quân sự năm ngoái thế?
Nghĩ đến sĩ quan huấn luyện mặt lạnh, Tô Tiểu Manh chỉ thấy những trang sử đẫm máu và nước mắt, sống lưng ớn lạnh.
Chẳng lẽ ông cụ cũng là quân nhân?
"Bố mẹ đã ăn tối chưa?"
Ân Thời Tu hỏi.
Chu Mộng Cầm đến đây hoàn toàn là để thăm con trai mình, tất nhiên không quan tâm đến việc ăn uống. Nhưng Ân Thiệu Huy thì không vui rồi, tức giận khịt mũi, hừ một tiếng:
"Năm giờ đến đây, đợi đến bảy giờ, anh nghĩ bố mẹ đã ăn chưa?"
Chu Mộng Cầm vội vàng nắm lấy tay chồng: "Con gái người ta ở đây, ông làm gì vậy?"
Ân Thiệu Huy hít một hơi thật sâu và liếc nhìn Ân Thời Tu, vẫn chưa hết tức giận:
"Không giới thiệu một chút à?"
Ân Thời Tu kéo Tô Tiểu Manh đứng ở trước mặt hai ông bà, khá trịnh trọng nói: "Đây là bạn gái của con, tên là Tô Tiểu Manh."
"..."
"..."
Hai ông bà đều là nòng cốt từng trải thế thái, có cảnh tượng nào chưa từng thấy?
Cho dù lúc này trong lòng đã gợn sóng gió, nhưng không hề biểu hiện ra mặt.
Chu Mộng Cầm còn cười với Tô Tiểu Manh: "Bạn gái nhỏ tuổi à? Thật là đáng yêu."
Tô Tiểu Manh đỏ mặt, nghe Ân Thời Tu giới thiệu mình như thế, lòng thoáng giật nảy lên, sau đó nghĩ lại, hình như cũng chỉ có thể giới thiệu mình như vậy...
Ân Thiệu Huy liếc nhìn Tô Tiểu Manh, không nói chuyện, chỉ là ném cho Ân Thời Tu một ánh mắt có chút phức tạp.
Tuy nhiên, cái nhìn này đã bị Ân Thời Tu phớt lờ...
"Tô Tiểu Manh? Manh nào?"
Tô Tiểu Manh vẫn còn đang đỏ mặt, sau đó nhỏ giọng nói: "Là... Manh của đáng yêu ạ."
Ân Thời Tu đỡ trán, dáng vẻ thẹn thùng nói chuyện của cô giờ phút này cứ như đêm đầu tiên anh gặp cô.
Trong lúc nhất thời, nó khiến ngực anh cảm thấy ngứa ngáy, hơi bứt rứt.
Anh nói: "Con gọi đồ ăn ngoài, đầu bếp ở khách sạn bên cạnh nấu khá ngon."
“Không phải là các con ăn bên ngoài rồi đó chứ?” Chu Mộng Cầm vội vàng hỏi: “Ăn rồi thôi đừng làm phiền nữa.”
Ân Thời Tu còn chưa kịp nói chuyện, Tô Tiểu Manh vội vàng lắc đầu: "Không, không có! Chúng con định về ăn đây ạ!"
Nói xong, Tô Tiểu Manh lại vội vàng rụt đầu lại, chột dạ... Lời này có phải hơi giả không?
Chu Mộng Cầm sửng sốt trước sự mở lời đột ngột của Tô Tiểu Manh, sững sờ đáp: "Ồ, ồ... vậy đặt đồ đi, đúng lúc ăn cùng nhau."
Trên mặt Ân Thời Tu không có biểu cảm gì, nhưng trong mắt rõ ràng hàm chứa ý cười.
Luôn có những lúc như thế này, những lời nói vô thức và những hành động theo bản năng của cô khiến trái tim người ta rung động vì cô.
Nụ cười nhẹ trong mắt anh rơi vào mắt Ân Thiệu Huy, đôi mắt sáng và sắc sảo bất chấp sương gió.
"Chú ơi, chú nhất định phải gọi món canh chua thịt bò và gà nướng nhé!"
Tô Tiểu Manh đột nhiên nghĩ tới, lập tức nhắc nhở, sau đó giải thích với Chu Mộng Cầm: "Gà nướng và canh chua thịt bò ăn siêu ngon đấy ạ!"
Chu Mộng Cầm khẽ cười: "Được rồi, đặt đi."
"Cả bánh sầu riêng nữa!"
"... Hay là, em đặt đi?"
"Chú đặt, chú đặt."
Lỗ tai Tô Tiểu Manh đỏ bừng, xấu hổ nói.
Ân Thời Tu nhân tiện quay lại phòng và thay quần áo.
Trong phòng khách khổng lồ chỉ còn lại có Tô Tiểu Manh đối mặt với hai ông bà nhà họ Ân.
Có lẽ Chu Mộng Cầm quá hiền lành, cho dù cả người Ân Thiệu Huy tản ra dấu hiệu không thân thiết, Tô Tiểu Manh cũng không còn căng thẳng như khi mới vào cửa.
"Con năm nay bao nhiêu tuổi?"
Chu Mộng Cầm dịu dàng hỏi, cho dù tóc đã bạc, đã hơn bảy mươi tuổi vẫn có thể ăn nói rõ ràng.
Tô Tiểu Manh ngồi bên cạnh có thể ngửi thấy mùi nước hoa tao nhã trên người bà cụ Ân.
Ngoại trừ chiếc nhẫn vàng rất mỏng trên ngón áp út nhăn nheo, bà cụ không đeo trang sức trên người.
Nhưng dù vậy, cũng khó có thể che giấu được vẻ cao quý trong sự giản dị, tao nhã và trang nghiêm của bà lão này.
"Con..." Tô Tiểu Manh muốn nói thật là cô mười chín, nhưng lời nói đến miệng lại biến thành: "Con hai mươi rồi, thưa bà."
Dù sao cũng không kém mấy ngày nữa, không tính là nói dối.
"Bà? Con vẫn gọi ta là bà?"
Chu Mộng Cầm cười tủm tỉm: "Bạn gái nhỏ, sao có thể gọi là bà được?"
"..." Tô Tiểu Manh chớp chớp mắt, sau đó nhận ra, nhất thời gốc tai cô lại đỏ bừng vì quýnh quáng.
"Con mới hai mươi, quen với Thời Tu bố mẹ có biết không?"
Ân Thiệu Huy, người nãy giờ vẫn không mở miệng, đột nhiên lên tiếng.
Thấy Tô Tiểu Manh gật đầu, ông ta không nói lời nào, chỉ xem tin tức mới phát.
"Cha mẹ của Tiểu Manh ở đâu, làm gì?"
Chu Mộng Cầm tiếp tục hỏi.
"Dạ... bố mẹ con đều là người Thành Đô! Mẹ con là giáo viên cấp hai! Nhiều đứa trẻ trong thị trấn của chúng con đều do mẹ con dạy!"
Chu Mộng Cầm nhìn vẻ mặt tự hào của Tô Tiểu Manh, vẫn cười hòa nhã: "Bố thì sao?"
"Bố con là một chủ cửa hàng hoa nhỏ! Ông ấy biết rất nhiều giống hoa!"
"Thật sao? Lợi hại như vậy à?"
Tô Tiểu Manh gật đầu: "Bà... bác, bác gái."
Chu Mộng Cầm mỉm cười: "Tuổi của chúng ta đúng là hơi già một chút. Nếu con muốn thì gọi bà cũng được."
"Bác gái, bác không hề già!"
"Ha ha."
"Thật ra, bố không chỉ thông thạo các giống hoa, mà còn thông thạo nhiều thứ khác nữa!"
"Ồ?"
"Khi còn trẻ, ông ấy từng làm thợ khóa và thợ mộc. Tất cả đồ đạc trong nhà đều do bố con làm! Bố con hát rất hay, trước đây ông ấy còn từng đoạt giải trong các cuộc thi hát!"
Tô Tiểu Manh bẻ ngón tay đếm những chỗ lợi hại của bố mình.
Chu Mộng Cầm nghe cô nói, cảm thấy khá thú vị, thỉnh thoảng phụ họa.
Mặc dù Ân Thiệu Huy giả vờ đọc tin tức, nhưng vẫn có thể nghe rõ ràng những gì Tô Tiểu Manh nói với Chu Mộng Cầm và những gì Chu Mộng Cầm đáp lời.
Chỉ là sau khi nghe xong, tâm trạng không ổn lắm.
Theo ông ta thấy, đây chỉ là một cô gái nhỏ bình thường không thể bình thường hơn được nữa.
Ân Thời Tu đã đặt đồ ăn xong.
Sau khi thay quần áo xong, anh không ra ngay mà dựa vào khung cửa phòng ngủ nghe Tô Tiểu Manh đang đầy kiêu ngạo tâng bốc bố mẹ.
Có mẹ là giáo viên, bố là chủ cửa hàng hoa nhỏ...
Cho dù ném những thứ này vào đám đông bình thường thì cũng chỉ là một bối cảnh gia đình khá bình thường.
Nhưng cô rất kiêu ngạo, rất tự hào.
Điều này vốn không có vấn đề gì, trong lòng con cái, bố mẹ sẽ luôn là người tuyệt vời nhất.
Chỉ là... những lời này sẽ không lọt vào tai hai ông bà nhà họ Ân.
"Vậy thì... con thì sao? Hiện con đang học ở đâu? Có dự định gì cho tương lai?"
Chu Mộng Cầm hỏi.
"Con ạ? Con đang học Đại học A, năm nay con là sinh viên năm hai."
Nghe vậy, Ân Thiệu Huy lại chuyển sự chú ý của mình, một kỳ vọng nhỏ nhoi dấy lên trong lòng ông ta.
Sau đó chỉ nghe Tô Tiểu Manh mong mỏi nói: "Con thích khiêu vũ, tương lai có thể sẽ làm giáo viên dạy múa. Chuyên nghiệp không được nhưng vẫn có thể dạy trẻ con, hoặc là có thể kế thừa cửa hàng hoa của bố..."
Ân Thời Tu nhắm mắt lại, trong lòng buông tiếng thở dài.
Đã biết cô sẽ nói như vậy mà.
Khóe miệng Ân Thiệu Huy mấp máy, cuối cùng không nói gì, nhưng Chu Mộng Cầm có thể cảm nhận rõ ràng khuôn mặt già nua tối sầm của chồng mình, bên đó phủ bóng nặng nề.
"Sinh viên Đại học A chắc là sẽ có triển vọng phát triển tốt trong tương lai lắm, phải không?"
"Con..."
"Tiểu Manh, trong bếp có hoa quả, mau lấy ra cho bố mẹ ăn đi."
"… Ồ."
Tô Tiểu Manh đáp lại, tự hỏi tại sao anh lại yêu cầu cô đi lấy, nhưng cô vẫn đứng dậy đi làm.
Chờ cô vào bếp rồi, Ân Thời Tu nhẹ nhàng nói: "Cô ấy vẫn còn nhỏ, không hiểu chuyện, bây giờ hỏi cô ấy mấy thứ này cũng như không."
Nếu không ra tay ngắt lời bọn họ, thực sự không biết Tô Tiểu Manh sẽ để lại ấn tượng không biết tiến lên và không có chí lớn như thế nào trong lòng bọn họ nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT