Tô Tiểu Manh thật sự khóc không còn hình tượng.

Ân Thời Tu hỏi nhưng cô không nói gì, nhưng trạng thái đau lòng này khiến Ân Thời Tu cảm thấy có chuyện lớn xảy ra.

Nó khiến trái tim anh như thắt lại.

Một đứng, một ngồi, Tô Tiểu Manh siết chặt vạt áo anh, khóc suốt mười phút.

Chắc do khóc dữ quá, má hơi đau rồi, vì thế cô thút tha thút thít mà dừng lại.

Cô lau nước mắt nước mũi trên áo vest của Ân Thời Tu rồi mới thả anh ra.

Đôi mắt đỏ hoe, cô liếc nhìn vết nước mũi trên áo vest của Ân Thời Tu do mình lưu lại, chạm vào nó, lẩm bẩm bằng một giọng khàn khàn:

"Chú... chất vải của áo vest của chú tốt quá..."

"..."

Ân Thời Tu thực sự hơi bối rối sau khi nghe điều này.

Anh mơ hồ cảm thấy mình đã suy nghĩ quá nhiều.

"Có chuyện gì vậy?"

Anh kéo ghế ngồi trước mặt cô, vẫn kiên nhẫn hỏi.

Tô Tiểu Manh lấy khăn giấy, hỉ mũi, lau nước mắt, rất thẳng thắn nói:

"Chuyện cháu mang thai... là Ý Hiên nói với người khác..."

Cô sụt sịt, vừa rồi khóc quá trời nên bây giờ mắt hơi đau.

"Chỉ vì cái này?"

Vừa lau nước mắt, Tô Tiểu Manh vừa cố gắng kìm nén cảm xúc, vừa nghẹn ngào nói: "Anh ấy, anh ấy đã hứa là sẽ không nói cho ai biết nữa..."

"Hơn nữa... Hơn nữa cháu nghĩ anh ấy sẽ bảo vệ cháu..."

Cho dù cô đã làm sai điều gì, cho dù họ có cãi vã gay gắt như thế nào, cho dù cô có lỗi với anh ta thế nào đi chăng nữa...

Anh ta cũng sẽ bảo vệ cô.

Vì vậy, tối hôm đó, cô bị đàn chị của mình lừa gạt, ngu ngốc đi tham gia vũ hội của học viện thương mại. Và khi Nhâm Ý Hiên để lại đàn chị để đỡ cô, cô thực sự cảm động.

Cô liền biết, tình cảm mười chín năm không phải là giả.

Nhưng cô chưa kịp cảm động bao lâu thì đàn chị đã dội một chậu nước lạnh khiến cô trở tay không kịp.

"Em... thích Nhâm Ý Hiên đến mức nào?"

Lúc này Tô Tiểu Manh đang chìm đắm trong cảm xúc của chính mình, cũng chỉ coi chú là đối tượng để trút bầu tâm sự.

Vì vậy, cô không nhận thấy giọng điệu của Ân Thời Tu đột nhiên trầm xuống.

Cô sụt sịt: "Cháu quen anh ấy mười chín năm rồi. Trước khi cháu học tiểu học, anh ấy luôn gọi cháu là vợ, ăn cùng nhau, chơi cùng nhau. Cháu có thể vào đại học A cũng nhờ anh ấy lấy roi quất phía sau... Cháu gặp rắc rối, đều là anh ấy giải quyết giúp cháu. Chú hỏi thích đến mức nào à? Bản thân cháu cũng không biết mình thích anh ấy đến mức nào!"

Mặc dù Tô Tiểu Manh không biết đó có phải là tình yêu hay không, nhưng cô có một sự phụ thuộc và tin tưởng mạnh mẽ vào Nhâm Ý Hiên, điều mà cô chỉ dành cho cha mẹ mình.

Ân Thời Tu làm sao có thể biết tình cảm trong miệng Tô Tiểu Manh có thể gần với tình cảm gia đình hơn là tình yêu. Sau khi nghe Tô Tiểu Manh nói xong, lồng ngực của anh như bị một tảng đá lớn chặn lại.

"Không thể... không thích sao?" Anh hỏi.

Tô Tiểu Manh lại lau khóe mắt, sau đó xoa xoa gò má chua xót, tức giận nói: "Đương nhiên có thể! Sau này cháu nhất định sẽ không thích anh ta nữa!"

"..."

Ân Thời Tu vui mừng khôn xiết.

Khi anh hỏi những lời đó hơi chần chừ và hơi e ngại, nghĩ mình sẽ không nhận được câu trả lời khẳng định...

"Mặc dù cháu là người gặp rắc rối trước, nhưng do cháu muốn à? Cháu tin tưởng anh ấy và hy vọng anh ấy sẽ giữ bí mật, nhưng kết quả thì sao? Đúng là anh ta đã làm lộ ra! Cháu sẽ không bao giờ nữa thích anh ta nữa!"

"... Ừ, không thích nữa."

Ân Thời Tu nhẹ nhàng nói, sau đó đứng dậy đi vào bếp hâm lại thức ăn nguội lạnh.

Anh có thể nghe thấy sự tức giận mạnh mẽ trong giọng điệu của Tô Tiểu Manh.

Thanh mai trúc mã, hai đứa bé vô tư.

Là tự tay anh chia rẽ.

Anh vẫn có hiểu biết về Nhâm Ý Hiên.

Nhâm Ý Hiên tiết lộ chuyện Tô Tiểu Manh đang mang thai, trong đó nhất định có sự hiểu lầm.

Anh lớn hơn họ nhiều tuổi, nhưng vào lúc này, nếu muốn bảo anh lấy thân phận trưởng bối trả Tô Tiểu Manh cho Nhâm Ý Hiên, giải quyết hiểu lầm của họ, giúp người khác hoàn thành ước vọng...

Anh không muốn.

Tô Tiểu Manh, anh đã luyến tiếc rồi.

Ân Thời Tu hâm nóng thức ăn và đi ra, Ân Mộng cũng đến.

Cô ấy chủ động tự mình thêm một đôi bát đũa, sau đó chỉ vào đôi mắt đỏ hoe của Tô Tiểu Manh.

"Chú út, chuyện gì vậy?"

"Ấm ức rồi."

Ân Thời Tu nói khẽ.

“Ấm ức gì nữa?” Ân Mộng gắp mấy món ăn vào trong bát của cô: “Chú út đã đánh hết những người bắt nạt cậu rồi, cậu còn ấm ức cái gì?”

Tô Tiểu Manh lẩm bẩm và kể lại về chuyện Nhâm Ý Hiên.

Ân Mộng thở dài: "Không phải là đêm đó đã biết chuyện này rồi sao?"

"Đoán không giống như được chứng minh..."

Ân Mộng thấy dáng vẻ uất ức này của cô: "Được rồi, được rồi, đừng ấm ức nữa ha! Cậu mau nhìn đi, chú út tớ so với Nhâm Ý Hiên có trách nhiệm hơn rất nhiều!"

"..."

Đôi đũa của Ân Thời Tu khựng lại, lưng vô thức thẳng lên.

Tô Tiểu Manh ăn trong tâm trạng uể oải, không quan tâm đến những gì Ân Mộng nói.

May mắn thay, khả năng tự phục hồi của Tô Tiểu Manh rất nhanh, Ân Mộng và chú luôn ở bên an ủi cô, cứ khóc lóc than thở mãi thì thật là quá làm kiêu.

May mắn thay, khả năng tự phục hồi của Tô Tiểu Manh rất nhanh, Ân Mộng và chú luôn ở bên an ủi cô, cứ khóc lóc than thở mãi thì thật là quá làm kiêu.

Sau bữa ăn, cô đã có thể cười.

"Cậu không biết đâu, Đường Thiến ấy, chính là cô gái đã tỏ tình với Ý Hiên đó, khóc dữ dội lắm! Cả tòa nhà ký túc xá tràn ngập tiếng khóc ma quái của cô ta!"

Ân Mộng nói.

"Đáng đời! Bắt nạt Manh Manh nhà mình mà cũng không xem bản thân mình có trình độ gì."

Tô Tiểu Manh gật đầu: "Ừ ừ!"

“Nhưng mà Đường Thiến này cũng dám nói lung tung thật.” Ân Mộng nghĩ rồi nghĩ, sau đó nhìn về phía Ân Thời Tu, người đang xem tài liệu bên cạnh: “Chú à, lúc đó chú thật sự ngồi bên cạnh Đường Thiến sao?

“Ừ.” Ân Thời Tu đáp mà không cần suy nghĩ nhiều, lực chú ý chủ yếu tập trung vào tài liệu.

Nhưng ngay sau câu trả lời, Ân Thời Tu đột nhiên cảm thấy có điều gì đó không ổn, sau đó...

"Cô gái đó trông thì rất ngây thơ, nhưng lại có nhiều mưu mô... Đường Thiến đã nói, chính miệng chú nói với cô ấy rằng Tiểu Manh là bạn gái của chú! Nếu không phải tại những lời này của cô ta, người khác cũng sẽ không đồn chuyện khó nghe như Tiểu Manh bị bao nuôi như thế..."

Ân Mộng nói điều đó như một lẽ tất nhiên, nhưng sau khi nói xong, cô ấy mới mơ hồ phản ứng lại điều gì đó...

"Chú út à, chú sẽ không..."

Ân Thời Tu đã biết tốc độ phản ứng của đầu óc con bé Ân Mộng này nhanh lắm mà.

Anh hơi nhướng mắt, chỉ thấy Tô Tiểu Manh trợn mắt ngoác mồm nhìn anh.

Ân Thời Tu coi như đang dần dần hiểu Tô Tiểu Manh rồi, trong lòng cũng biết nếu anh gật đầu... Không phải trời sập thì cũng là đất lở.

Khóe miệng anh giật giật: "Tại sao chú phải nói với cô ta chuyện này?"

Chết cũng không thể gật đầu.

“Đúng vậy!” Ân Mộng sững sờ.

Chú út là một người ít nói, ít nhất là trong ấn tượng của hầu hết mọi người.

Ngay cả khi chú út rất thích Tiểu Manh thì cũng không thể chủ động bắt chuyện với một cô gái lạ!

Tô Tiểu Manh nghĩ lại thấy cũng phải, chú luôn giả bộ lạnh lùng trước mặt người khác, rất hay ra vẻ!

Nhưng vẫn loáng thoáng cảm thấy có gì đó không ổn.

"Manh Manh, hai đứa trò chuyện đi, tôi trở lại công ty."

Ân Thời Tu cất tài liệu, đứng dậy chuẩn bị rút lui, nếu ở lại nữa thì không biết mình sẽ lại rơi xuống hố lúc nào.

"Ồ, dạ."

Ân Mộng đáp lại.

Ân Thời Tu liếc nhìn Tô Tiểu Manh nói: "Buồn ngủ thì nhớ trở về phòng."

"… Vâng."

"Buổi tối Mộng Mộng ở lại à?"

"Buổi tối cháu có tiết, phải đi về."

"Vậy thì chú sẽ về sớm, chúng ta cơm nước xong rồi chở cháu về."

"… Dạ."

Cho đến khi Ân Thời Tu bước ra ngoài, cánh cửa lại bị đóng lại.

Ân Mộng nhìn Tô Tiểu Manh đang mang vẻ mặt kinh ngạc...

Ngay khi Tô Tiểu Manh thu hồi tầm mắt khỏi cửa, đối diện với Ân Mộng thì giật mình.

"Cậu che giấu thật sâu nha, Tô Tiểu Manh!"

Tô Tiểu Manh vội vàng lánh mặt, biết sớm muộn gì cũng sẽ tới.

"Nếu là chú út của tớ, tại sao cậu không nói với tớ?"

"Tớ nói rồi... không phải rất kỳ lạ sao?"

Tô Tiểu Manh đỏ mặt, mỉm cười nói thầm.

Ân Mộng thở dài thườn thượt, kỳ thật cô ấy có thể đoán được nguyên nhân vì sao Tô Tiểu Manh lại giấu giếm mình.

Chỉ là…

"Nhưng cũng tốt hơn nhiều so với cậu đột nhiên mang thai mà lại không chịu nói người đàn ông đó là ai, đúng không? Tớ còn tưởng rằng cậu bị..."

Tô Tiểu Manh bĩu môi.

Ân Mộng lại đột nhiên nở nụ cười: "Cậu có biết ngày hôm đó tớ đã nói gì trước mặt chú tớ không?"

"Cái gì?"

"Tớ nói muốn thiến thằng đàn ông nào bắt nạt cậu, còn phải khiến cho tên đó đoạn tử tuyệt tôn!"

Tô Tiểu Manh mở to mắt, rồi phá lên cười: "Chú có biểu cảm như thế nào?! Ha ha ha!"

"Khuôn mặt của chú ấy lúc đó đông cứng lại, thân xe cũng lắc một cái nữa!"

"Bị cháu gái thiến, còn phải đoạn tử tuyệt tôn nữa, ha ha!"

Nhìn thấy cô vui vẻ, Ân Mộng cảm thấy an tâm một chút: "Mà này, cậu thật sự muốn kết hôn với chú tớ à?"

"Ưm…"

Ân Mộng thấy cô cúi đầu, tưởng cô xấu hổ.

Trên thực tế, nội tâm của Tô Tiểu Manh đang đấu tranh xem chuyện hợp đồng, giấu cô ấy, không giấu cô ấy, giấu cô ấy, không giấu cô ấy...

"Tiểu Manh, chú của tớ thật sự rất tốt. Cho dù bây giờ cậu không thích chú ấy, nhưng trong tương lai cậu nhất định sẽ thích chú ấy."

"... Tớ biết chú ấy rất tốt."

“Vậy là tốt rồi.” Ân Mộng dựa vào cô: “Tiểu Manh, kỳ thật lần đầu tiên tớ nhìn thấy cậu, tớ cảm thấy rất nhẹ nhàng.”

"Rất nhẹ nhàng?"

"Ừ, rất nhẹ nhàng..."

Ân Mộng nghĩ, có lẽ chú út cũng có cảm giác giống cô ấy nên đặc biệt bị Tiểu Manh thu hút.

Tô Tiểu Manh không hiểu tính từ này là sao, nhưng... chắc không mang nghĩa xấu.

"Tiểu Manh, khi chú út tớ nói muốn kết hôn với cậu, thì thật sự đã đặt cậu lên đầu quả tim rồi."

"..."

Tô Tiểu Manh âm thầm thở dài trong lòng, đây là kết hôn giả, Mộng Mộng à.



Ân Thời Tu trở lại công ty lúc hai giờ chiều.

Chiếc xe dừng lại, cách kính cửa sổ, một người đàn ông đứng chặn đầu xe của anh.

Xung quanh người là một tầng sát khí, đôi mắt sắc bén nhìn anh chằm chằm.

... Nhâm Ý Hiên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play