Tại sao, tại sao lại sờ bụng cô? Hình như thật sự có đấy… Là có cái gì?

Tại sao những người này lại vây xung quanh cô, tại sao họ lại nhìn chằm chằm cô như vậy?

“Chị, đàn chị à… Chị, chị thật sự mang thai rồi sao?”

“Ong”!

Đầu Tô Tiểu Manh như nổ tung.

“Em, em đừng hồ đồ, nói bậy cái gì thế, sao có thể chứ!”

Tô Tiểu Manh vội nói, nhưng mà cô đã lắp bắp đến nỗi nói không thành câu rồi, lộ rõ sự chột dạ.

Mà đàn em sờ sờ bụng cô kia dường như cũng không có ác ý gì với Tô Tiểu Manh, cô ta đưa điện thoại cho Tô Tiểu Manh xem.

“Trên diễn đàn của trường học nói… Nói là chị có thai… Còn nói chị được người ta bao nuôi… Là thật sao?”

Tô Tiểu Manh cầm lấy chiếc điện thoại, ngón tay lướt giao diện diễn đàn có chút run rẩy.

Mang thai? Tô Tiểu Manh? Hội trưởng câu lạc bộ OMG đó sao? Không thể nào?

không thể nào? Thoạt nhìn chỉ như một em gái đơn thuần trong sáng mà!

Sửa lại bình luận trên cho đúng, phải là thoạt nhìn chỉ đơn thuần là một kỹ nữ!

Quan hệ giữa cô ta và Nhâm Ý Hiên chẳng phải rất tốt sao? Nói không chừng đứa bé đó là…

Chủ tus nói không phải con của Nhâm Ý Hiên! Nam thần nhà ta liệu có vui vẻ làm bố nó không?

Con mẹ nó! Cô ta là cái cọng hành chó nào chứ, dựa vào cái gì mà lại ép học trưởng Nhậm của chúng ta đi lại đôi giày rách của người ta! Phản đối!

Nhưng mới vừa nãy cô ta và học trưởng còn khiêu vũ cùng nhau mà… Rốt cuộc mọi chuyện là thế nào đây?

Chắc chắn là học trưởng không biết chuyện này rồi! Phải mau chóng báo tin cho học trưởng biết thôi! Mẹ nó chứ, người có rẻ mạt rách nát thế nào cũng không thể rẻ mạt đến nỗi này chứ! Nếu đổi lại là tôi, tôi nhất định sẽ không còn mặt mũi gặp lại học trưởng nữa đâu!

Âm thầm chen vào bình luận trên, trong rạp hát tiệc tối đêm nay, có một người đàn ông trông khá thành thục trưởng thành tới ngồi bên cạnh tôi, anh ta nói anh ta chính là bạn trai Tô XX!

Ồ wow! Quả nhiên là được bao nuôi? Loại người này đúng là bẩn thỉu, từ nhỏ đã không được bố mẹ dạy dỗ đàng hoàng, cũng do bố mẹ đáng trách nữa cơ!

Dù sao thì người đàn ông kia cũng rất có tiền mà, chiếc đồng hồ anh ta đeo trên tay tôi đã từng nhìn thấy trong một cuốn tạp chí, giá lên tới bảy con số.

Tô XX đúng là rất có năng lực nha, có thể giới thiệu cho tôi vài mối ngon được không, ha ha ha…

Hai mắt Tô Tiểu Manh trở nên mơ hồ đến cực điểm, những bình luận mới trên diễn đàn liên tục xuất hiện, chỉ trong vòng hơn mười phút, bài viết đã trở nên phổ biến…

Mà âm thanh xì xào bàn tán bên tai cô cũng một lúc một vang, nói đủ thể loại, tất cả đều là những lời nói khó nghe mà cô chưa bao giờ nghe qua…

Rõ ràng cô chưa từng tiếp xúc với những người đó, cũng chưa từng đắc tội với họ, nhưng giờ phút này những ánh mắt chĩa vào cô giống như lưỡi dao sắc nhọn, không thương tiếc rạch lên người cô những vết thương chằng chịt.

Cô… Làm sai gì sao?

Mang thai… Là do cô sai sao?

Mà dù cô có sai thật, thì cũng có liên quan gì đến những người này sao?

“Đàn chị…?”

“Có liên quan gì đến cô sao?” Tô Tiểu Manh lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt nữ sinh kia, rồi sau đó lại đảo tầm mắt lạnh lẽo qua những người khác, miệng nói: “Mang thai cũng được, được bao nuôi cũng được, những chuyện này thì có liên quan cái quỷ gì tới các người? Các người có quyền ở đây bàn ra tán vào sao!”

“Có lẽ… Chỉ là mọi người tò mò chút thôi. Cũng chẳng ai có ác ý gì, cô không cần nổ thành như vậy chứ? Sinh viên được bao nuôi, sau đó mang thai… Ở thời bây giờ như cơm bữa ấy mà.”

Tiêu Linh nhún vai, hờ hững nói.

Tô Tiểu Manh trừng mắt nhìn Tiêu Linh: “Nếu đã như cơm bữa như vậy! Thì có gì mà phải tò mò về nó?”

“À… Có lẽ chỉ là tò mò về… Tiền chăng?”

“Đúng vậy! Chúng tôi thi đậu đại học A, cực cực khổ khổ chăm chỉ học hành làm việc trong suốt bốn năm, lấy chứng chỉ, lấy bằng tốt nghiệp, rồi lại học lên cao, nên hơi tò mò xem cuối cùng có thể sánh với người chỉ cần lên giường ngủ với người khác vài lần là giàu như cô không.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play