Mà người con trai cô đang muốn tìm đó, trên người anh ta được dán con số trùng với một nữ sinh khác, và anh ta đang ôm nữ sinh đó khiêu vũ.

Khoảnh khắc đó, Tô Tiểu Manh đột nhiên cảm thấy chói mắt đến lạ…

“… Chị tới đưa thư mời tham dự vũ hội đêm Giáng Sinh của học viện tài chính.”

“Cảm ơn đàn chị, nhưng mà…”

“Em và Ý Hiên cãi nhau đúng không?... Nhưng thư mời này là cậu ta kêu chị đưa tới cho em đó.”

Nhớ tới những lời Tiêu Linh nói lúc cô ta tới đưa thư mời cho cô, Tô Tiểu Manh thật sự không thể hiểu nổi, nếu đã chọn người khác làm bạn nhảy, thì tại sao còn phải đưa thư mời cho cô làm gì?

… Là vì trả thù cô sao?

Cái mũi cô bắt đầu sụt sịt, nhất thời, cô cảm thấy cảm xúc mình có phần mất khống chế, vừa định xoay người…

“Tiểu Manh?”

Một giọng nói đan xen sự kinh ngạc đã giữ chân cô lại.

Tô Tiểu Manh vội nghiến chặt răng, cố gắng thu lại mớ cảm xúc hỗn độn, giương mắt nhìn về phía Tiêu Linh và Nhâm Ý Hiên đang cùng đi đến trước mặt mình.

“Đàn chị…”

Nhâm Ý Hiên nhíu mày: “Sao em lại tới đây?”

“…”

Lưng Tô Tiểu Manh thoáng chốc cứng đờ, câu hỏi này là…

Môi cô giật giật, muốn nói lại nhưng cũng không biết phải nói cái gì, và dưới ánh nhìn của người khác, dáng vẻ hiện giờ của cô như là đang ấp a ấp úng.

“A! Tớ quên mất…” Tiêu Linh vội giơ tay vỗ một cái vào đầu mình, sau đó quay sang nhìn Nhâm Ý Hiên như xin lỗi: “Cậu nói sẽ làm bạn nhảy với tớ nên không cần đưa thư mời cho Tiểu Manh… Kết quả ngày đó tớ vẫn đưa Tiểu Manh một tấm thư mời…”

“…”

Tô Tiểu Manh nhìn về phía Tiêu Linh, nét mặt có chút đờ đẫn, lời này là có ý gì chứ?

Chẳng phải đàn chị nói thư mời đó là Nhâm Ý Hiên kêu cô ta đưa cho cô sao?

Sao giờ lại đổi thành Nhâm Ý Hiên nói không cần đưa thư mời cho cô?

Nhâm Ý Hiên mím môi, sau đó lại nhìn về phía Tô Tiểu Manh, anh ta hít sâu một hơi, vừa định mở miệng nói gì đó, thì lại bị lời của Tô Tiểu Manh đánh gãy…

“Nếu anh đã có bạn nhảy rồi thì em về đây, chúc hai người lễ Giáng Sinh vui vẻ.”

Kỳ thật, Tô Tiểu Manh muốn tặng cho bọn họ một nét mặt tươi cười thoải mái, nhưng cô phát hiện ra, cô thật sự không cười nổi nữa rồi!

Khoảnh khắc xoay người lại, cô dường như đã khóc.

Cô nghĩ, cô thật sự đã mất đi Nhâm Ý Hiên, người con trai đã lớn lên cùng cô, người mà có lẽ là hiểu cô nhất ngoài bố mẹ cô…

Anh ta thậm chí... Còn không cho cô một cơ hội để nói lời xin lỗi.

Những năm tháng thân thiết ấy đã tan thành bọt biển chỉ trong một khoảnh khắc, thời điểm mất đi mối quan hệ này, cô cảm thấy tâm gan mình như bị dao cứa.

Hóa ra, nếu đã không thể là người yêu, thì vĩnh viễn không trở thành bạn, những lời này đúng một cách tàn nhẫn.

“Định đi đâu?”

Cổ tay cô bị một lực dịu dàng hiền hậu nhưng cũng không kém phần bá đạo túm chặt.

Tô Tiểu Manh mở to đôi mắt đã đỏ bừng của mình, nhìn chằm chằm hàng lông mày đang nhíu chặt của Nhâm Ý Hiên…

“Không phải em nói muốn giúp anh cùng nhau đoạt cúp sao?”

Anh ta hỏi.

“…”

Nước mắt Tô Tiểu Manh “tí tách” rơi xuống, cô ngây ngốc nhìn Nhâm Ý Hiên.

“Ý Hiên…” Mà lúc này, Tiêu Linh đứng bên cạnh nét mặt đã cứng đờ.

“Nếu cậu đã gửi thư mời cho cô ấy, thì giờ phút này cô ấy chính là bạn nhảy của tôi.” Nhâm Ý Hiên thậm chí còn không thèm quay đầu nhìn nét mặt Tiêu Linh, thong dong tiến lên lau sạch nước mắt cho Tiểu Manh.

Anh ta không lau thì không sao, nhưng khi bàn tay anh tiến tới, nước mắt cô lại càng rơi nhanh hơn.

“Em khóc cái gì?”

Tô Tiểu Manh cúi đầu, tay ôm khuôn mặt nhỏ lộ rõ vẻ ai oán của mình, khàn giọng lẩm bẩm: “Em cứ tưởng… Anh sẽ không bao giờ để ý đến em nữa…”

Nhâm Ý Hiên tiến lên, thở dài, sau đó ôm gọn cô vào trong lồng ngực mình: “Thôi được rồi, không khóc nữa, em muốn mọi người đều nhìn thấy em khóc sao?”

Tô Tiểu Manh vội lắc đầu, nước mắt làm ướt đẫm bộ tây trang trên người anh ta.

“Ý Hiên, hay là… Để Tiểu Manh nhảy cùng người khác đi, chúng ta đã báo danh cùng nhau rồi…”

Tiêu Linh nhỏ giọng kiến nghị.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play