Cả hai vẫn còn quá trẻ, không có nhiều kinh nghiệm, cũng không có tự tin, nên chỉ có thể dò dẫm sờ soạng trong sự sợ hãi và hoảng loạn.

Có phải nên thông báo với bố mẹ Tiểu Manh, có phải nên nói cho thầy giáo, hoặc là nói với bố mẹ nhà mình, có một người trưởng thành chín chắn đưa ra chủ ý giúp đỡ, liệu có thể giúp cô đưa ra quyết định tốt nhất không?

Nhưng chính cô ấy cũng hiểu rõ, Tô Tiểu Manh nói không biết bố đứa bé này là ai, chỉ có hai khả năng, hoặc là cô thật sự không biết, hoặc là Tô Tiểu Manh không muốn nhắc tới người đàn ông đó, bất kể là trường hợp thứ nhất hay thứ hai, đều sẽ không có kết quả tốt.

Nếu tự nhiên vô duyên vô cớ làm to chuyện này lên, như vậy Tô Tiểu Manh sẽ là người chịu thương tổn nhiều nhất.

Tô Tiểu Manh nhìn Ân Mộng, đột nhiên trong lòng cô nảy sinh sự cảm động mãnh liệt, mũi có hơi chua xót…

Cô kéo tay Ân Mộng đặt lên mặt mình, lời nói nói ra có phần nghẹn ngào: “Mộng Mộng… cảm ơn cậu…”

Tay còn lại của Ân Mộng xoa xoa đầu Tô Tiểu Manh.

Tô Tiểu Manh hít hít cái mũi, sau đó mở miệng nói: “Tớ muốn cậu giúp tớ giữ kín chuyện này, không được nói với bất kỳ ai.”

“Chuyện này cậu cứ yên tâm. Còn vấn đề gì nữa không?”

Tô Tiểu Manh khẽ cười một cái: “Còn nữa… Hãy giúp tớ cùng chuẩn bị tốt bữa tiệc khiêu vũ đêm Bình An.”

“…”

“Biểu cảm đó là thế nào vậy?”

“Tô Tiểu Manh, giờ đã là lúc nào rồi. Cậu còn nhớ thương tiệc khiêu vũ được nữa à?”

“Ồ… Bác sĩ nói tình trạng sức khỏe của tớ không tốt, phải đợi đến khi hết cảm, rồi còn phải đợi đến khi các chỉ số khác của cơ thể đạt tiêu chuẩn mới có thể tiến hành phá thai. Có nhanh cũng phải hơn nửa tháng, chậm thì chưa biết… Tớ không thể xin nghỉ triền miên như vậy mãi được, cho nên… Tốt nhất là cứ tỏ ra như bình thường là được.”

“Cậu đã có tiền phẫu thuật chưa?” Ân Mộng vốn tưởng rằng yêu cầu trợ giúp lớn nhất của cô chắc hẳn phải là tiền, cô ấy biết phí sinh hoạt hàng ngày của Tô Tiểu Manh không nhiều lắm, từ trước đến nay chưa bao giờ có khoản nào dư lại.

“Cái này cậu không cần phải lo lắng, đợi hết cảm rồi, tớ sẽ tìm một công việc bán thời gian nào đó, chắc chắn sẽ lo được đủ tiền thôi.”

“Nếu cậu muốn…”

“Tớ biết rồi. Gom không đủ tớ nhất định sẽ mở miệng nói với cậu.”

Ân Mộng thở dài, vỗ nhẹ đỉnh đầu cô một cái: “Sao cậu có thể vướng phải họa lớn như vậy chứ?”

Đúng vậy, thế nào cô lại mơ màng hồ đồ vớ phải một mối họa lớn như này được chứ?

Mấy ngày sau đó, Tô Tiểu Manh ở trong phòng Ân Thời Tu nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, mà Ân Mộng cũng sẽ lui lại đây mỗi ngày, thậm chí còn ngủ lại qua đêm.

Mà bản thân Tô Tiểu Manh đã bị nụ hôn ngoài ý muốn trước đó dọa sợ, luôn cảm thấy thân cận với Ân Thời Tu quá nhất định sẽ có ngày xảy ra chuyện, cho nên ban ngày cô đều sẽ tránh anh.

Nhưng cô không lường trước được, tránh được ban ngày, lại không thoát nổi ban đêm.

Tinh thần khấm khá hơn một chút, Tô Tiểu Manh lại phát hiện mình càng ngày càng thèm ăn, một ngày ba bữa căn bản không đủ cho cô ăn.

Đêm nay, Tô Tiểu Manh nằm trên giường lăn qua lộn lại mãi không ngủ được, dạ dày thì trống trơn. Đúng hôm Ân Thời Tu đã ra khỏi cửa từ sáng sớm, đến giờ vẫn chưa về, nên cô đã lớn gan bật dậy.

Chui vào phòng bếp bắt đầu làm bữa ăn khuya, với những nguyên liệu có sẵn trong bếp, cô nấu cho mình một tô mì lớn, rồi bỏ vào một muỗng tương ớt lớn.

Nhìn tô mì nóng hổi, bản thân cô thèm đến mức không nhịn nổi nữa, nên không ý thức được việc Ân Thời Tu đã trở về, và giờ phút này anh đang nghiêng người dựa vào cửa phòng bếp.

Một cặp mắt chim ưng sắc bén bị che phủ bởi lớp men say của rượu, dáng người nhỏ nhắn đung đưa trước mắt anh…

Anh là chim ưng, mà cô là con thỏ đang gặm cà rốt trên cỏ…

“Ăn ngon không?”

“Phụt…”

Tô Tiểu Manh vừa mới bỏ được miếng mì vào miệng, cô đã bị dọa đến mức phun ra bằng sạch.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play