“Tiểu Manh, cậu sao vậy?” Ân Mộng thấy cô không nói gì thì cũng thấy không hiểu, suy cho cùng cô gái này bình thường ham nói lắm mà!

“Ừm… vậy chú, để cháu giới thiệu sơ về câu lạc bộ cháu nha.”

“Chú…”

Ân Thời Tu khẽ nheo mắt.

“Chú, câu lạc bộ hát nhảy OMG của chúng cháu có khoảng bốn mươi thành viên đã từng tham gia mấy chục đêm biểu diễn ca múa lớn nhỏ, lần này câu lạc bộ của cháu muốn tổ chức một đêm diễn ca múa quy mô lớn vào dịp cuối năm…”

Ân Thời Tu thấy Tô Tiểu Manh càng nói càng hăng, cô không còn căng thẳng với lo lắng như khi nãy nữa, dáng vẻ sống động và tràn đầy sức sống của cô trông cũng được lắm.

Tiếc rằng khi Ân Thời Tu nhìn thấy cái miệng nhỏ đang mở mở khép khép thì chỉ lại nhớ đến dáng vẻ nhiệt tình của cô tối hôm qua…

Cô đang cuộn mình dưới chăn bông, hình như nghe thấy tiếng anh bước vào phòng, cô đột nhiên ngồi bật dậy xếp bằng như Phật Như Lai, mắt cô ngây ngô nhìn anh cười, nụ cười của cô vừa tỏ vẻ nịnh nọt vừa tỏ vẻ đắc chí.

Còn đắc chí về chuyện gì thì anh không biết.

Khi nhìn thấy có người không nên xuất hiện nằm ở trên giường mình, điều đầu tiên mà Ân Thời Tu nghĩ đến chính là lôi Ân Mộng tới.

Nhưng anh mới vừa quay được nửa người thì Tô Tiểu Manh đã hét lớn một tiếng: “Không được động đậy nha!”

Thế là cô gái mặc áo lót và quần lót màu hồng bò về phía anh, nhìn cô rất giống một con mèo nhỏ tham lam quyến rũ.

Mắt cô nheo lại thành hình vầng trăng, khuôn mặt cô ửng đỏ vì say, cô hơi mũm mĩm như đứa trẻ sơ sinh trông đáng yêu vô cùng, mê hoặc ánh mắt của anh.

Cô từ từ bò qua, tuy giường rất rộng nhưng cũng không ngăn được việc cô không ngừng bò về phía trước, khi hai tay cô nắm hụt thì anh đã ôm lấy cô.

Làn da nõn nà mịn màng vô cùng nóng bỏng đã khiến lòng bàn tay anh như chạm vào dây điện! Anh buông tay theo quán tính, nhưng eo anh lại bị cô ôm lấy!

Cô không ngừng khơi gợi tính đàn ông của anh.

“Em tên là gì?”

Lúc anh hỏi câu này anh vẫn còn lạnh lùng lắm, anh đã gặp qua rất nhiều kiểu phụ nữ rồi, nên trong lòng anh đã có những suy đoán về cô gái này.

“Em hả? Em tên là Tô, Tiểu, Manh! Tô chính là chữ Tô đó! Tiểu chính là chữ Tiểu trong nhỏ nhỏ! Còn Manh là chữ Manh trong dễ thương quá ấy! Dễ thương quá, dễ thương quá…”

Anh bắt đầu nhớ nhớ lại cái tên mà Ân Mộng từng nhắc… chính vào lúc anh định nhớ kỹ thêm chút.

Ân Thời Tu cũng là một người đàn ông bình thường… một lần không nổi hứng, hai lần ba lần có thể không nổi hứng hay sao?

Dù cô bé dễ thương này có thật sự muốn bò lên giường anh thì anh cũng phải suy nghĩ một chút xem có ăn được hay không.

Kết quả, anh còn chưa kịp đưa ra kết luận…

Ánh mắt của Ân Thời Tu tối sầm lại, anh lấy tay nhấc cằm cô lên.

“Chú, chú thấy sao?”

Câu hỏi của Ân Mộng đã kéo anh quay về, cái miệng thao thao bất tuyệt của Tô Tiểu Manh cũng ngừng nói rồi.

Ân Thời Tu uống một ngụm cà phê, cái miệng khô khốc khi nãy giờ mới ấm áp hơn một chút: “Giúp đỡ cho mấy đứa thì chú có lợi ích gì?”

Ân Mộng chớp chớp mắt, cô ta không ngờ rằng chú lại nhắc chuyện này với bọn họ, trước giờ chú rất thương cô ta…

Lập trường của Tô Tiểu Manh khác với Ân Mộng, cô chưa từng nghĩ sẽ lấy không đồ của người khác, đôi mắt long lanh đen láy của cô liếc qua liếc lại.

Ân Thời Tu nhìn nhìn cô, hình như anh đang chờ đợi câu trả lời của cô, thật ra Tô Tiểu Manh không thích ánh mắt khi anh nhìn cô, ánh mắt đó như thể đã nhìn thấu cô rồi vậy…

Gương mặt của người hai mươi mấy tuổi, tuổi tác thì tầm ba mươi, nhưng mà khí chất toàn thân anh phát ra… có mùi của một lão yêu quái ngàn năm tuổi!

“À… chú, chú thấy vậy có được không?” Tô Tiểu Manh nhìn anh cười cười, cô nói không nhanh không chậm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play